Ngô Bình: “Anh muốn tôi mượn đó để tiếp cận Đường Thiên Hạc à?”
Đường An gật đầu: “Đúng, nếu ông ấy biết cậu giỏi luyện đan thì kiểu gì cũng lôi kéo anh về phe. Tháng sau là buổi tiệc thường niên của Đường Môn, đến lúc ấy, tất cả nhân vật lớn của Đường Môn đều sẽ đến. Sẽ có nhiều hoạt động lắm, Đường Thiên Hạc cũng sẽ tham gia”.
Ngô Bình: “Anh muốn tôi tham gia bữa tiệc hả? Nhưng tôi là người ngoài mà”.
Advertisement
Đường An: “Chuyện này đơn giản, cậu chỉ cần trở thành chồng sắp cưới của Đường Băng Vân là xong. Yên tâm không chỉ có mình anh là con rể tương lại của Đường Môn đâu, sẽ có khoảng hơn chục người nữa”.
Ngô Bình thoáng do dự, anh thật sự không muốn tham gia quá sâu vào vụ này.
Advertisement
Đường Băng Vân vội nói: “Ngô Bình, tôi biết anh khó xử nên không bắt anh phải đồng ý đâu”.
Đường An ho khan một tiếng: “Đương nhiên, chúng tôi không bắt cậu giúp không đâu”.
Ngô Bình nói: “Để tôi suy nghĩ thêm đã”.
Đường An cười nói: “Được, cậu cứ nghĩ đi, tôi chờ tin của cậu”.
Ngô Bình viết một đơn thuốc cho Đường An, bảo anh ta chuẩn bị đầy đủ dược liệu bên trong. Đường An nhận lấy rồi đứng dậy nói: “Cậu Ngô, tôi còn có việc, chúng ta liên lạc sau nhé”.
Đường An đứng dậy ra về, Ngô Bình tiễn ra tận cửa. Bên ngoài có một chiếc Bugatti đen đỏ, chắc là mẫu mới của năm nay.
Đường An bước lên một chiếc xe rồi phóng đi, Ngô Bình lái xe vào sân, Phùng Chương hào hứng chạy ra rồi hô lên: “Bugatti! Oách quá!”
Ngô Bình ném chìa khoá xe cho cậu ấy, sau đó kéo Đường Băng Vân vào phòng sách.
Thấy Ngô Bình có vẻ nghiêm túc, Đường Băng Vân hỏi: “Sao thế?”
Ngô Bình châm một điếu thuốc rồi nói: “Đường An có đáng tin không?”
Đường Băng Vân đáp: “Đương nhiên đáng tin rồi, nhưng mọi người hợp tác cũng vì lợi ích của nhau”.
Ngô Bình: “Nếu Đường An mới là hung thủ thì sao? Nhỡ anh ta đang cố tình đánh lạc hướng chúng ta?”
Đường Băng Vân cười khổ: “Khả năng này rất thấp, nhưng cũng không phải không có”.
Ngô Bình: “Vì thế, thời gian này cô phải nắm quyền chủ động, nếu để bị dắt mũi thì dễ rơi vào bẫy của người ta lắm”.
Đường Băng Vân bắt đầu thấy hoang mang, từ lúc cô ấy liên hệ với Đường An đến giờ, cô ấy luôn ở thế bị động! Đều là Đường An lên kế hoạch rồi điều tra manh mối và chỉ huy.
Đường Băng Vân thở dài nói: “Thế giờ tôi phải làm sao? Tách ra, không hợp tác với anh ấy nữa à?”
Ngô Bình: “Không phải thế, chỉ cần chúng ta nắm quyền chủ động, thì dù anh ta có muốn tính kế cũng không được”.