Triệu Chính Lệnh đáp: "Việc giang hồ do Thần Võ Ti quản lý".
"Tôi hiểu rồi", Ngô Bình lập tức cúp điện thoại.
Sau khi hút thuốc xong, anh thong thả đi xuống dưới sảnh. Phải ba mươi phút sau anh mới xuống đến nơi.
Advertisement
Mặt Hầu Xử lúc này đã tối sầm lại, anh ta trầm giọng hỏi: "Tổ trưởng Ngô, bụng cậu hết đau chưa?"
Ngô Bình cười đáp: "Dễ chịu hơn nhiều rồi".
Advertisement
Hầu Xử hừ một tiếng, đáp: "Lên xe đi, lái xe chờ chúng ta cả nửa ngày rồi đấy".
Hai người họ lên xe. Hầu Xử cũng không bắt chuyện với Ngô Bình, hai người không ai nói với ai câu nào.
Nửa tiếng sau, chiếc ô tô đi vào khuôn viên của một khu đô thị xa hoa ở Hải Thành tên là Tử Kim Viên.
Nơi này được xây dựng từ mười năm trước, đến nay giá của mỗi mét vuông đất ở đây đều lên tới hơn hai trăm nghìn tệ. Căn biệt thự nhỏ nhất cũng có diện tích hơn một nghìn mét vuông, một số căn biệt thự xa hoa nhất thì giá lên tới hơn một tỷ tệ.
Chiếc ô tô dừng lại ở đằng trước một căn biệt thự phong cách Châu Âu sang trọng. Hầu Xử xuống xe trước, sau đó cười tươi như hoa vẫy tay với một người thanh niên đang đứng cách đó không xa.
Qua cửa xe ô tô, Ngô Bình nhận ra đó chính là Mã Tuấn Kiệt. Thuật thôi miên của anh đã bị phá.
Mã Tuấn Kiệt cười nói: "Hầu Xử, anh cuối cùng cũng tới!"
Hầu Xử cười ha ha đáp: "Cậu Mã, để cậu chờ lâu rồi", sau đó anh ta quay lại nhìn Ngô Bình với vẻ hằn học.
Ngô Bình bước xuống xe, lạnh lùng đáp: "Mã Tuấn Kiệt, anh không nên quay lại đây".
Kẻ thù gặp lại, bốn mắt nhìn nhau toé lửa. Mã Tuấn Kiệt cười lạnh: "Họ Ngô kia, có phải cậu rất ngạc nhiên không? Tốn biết bao công sức, cuối cùng cũng chẳng làm gì được tôi. Giờ cảm giác thế nào?"
Ngô Bình đáp: "Anh sai rồi. Nếu anh ngoan ngoãn ngồi tù thì sẽ sống được thêm vài năm nữa. Còn bây giờ thì anh sẽ không sống nổi qua đêm nay!"
Mã Tuấn Kiệt sững người: "Nói vớ vẩn gì thế hả? Tôi nói cho cậu biết, tôi không chỉ sống sót qua đêm nay mà sẽ còn sống đến trăm tuổi!"
Ngô Bình: "Cứ đợi xem".
Hầu Xử ho một cái, sau đó trách móc Ngô Bình: "Đội trưởng Ngô, mong anh lịch sự với cậu Mã một chút. Cậu ấy là thương nhân có tiếng..."
Ngô Bình đột nhiên giơ tay tát cho Hầu Xử một cái ngã ra đất rồi lạnh lùng đáp: "Tôi cho phép anh nói sao?"
Hầu Xử bị tát cho đơ cả người, đầu ong ong, một lúc lâu chưa hoàn hồn. Đợi khi tỉnh táo hơn một chút, anh ta mới nổi điên lên: "Cậu dám đánh tôi, cậu biết..."
"Im miệng!"
Ngô Bình nhìn anh ta trừng trừng, Hầu Xử đột nhiên như gặp ảo giác, cảm thấy xung quanh mình là vực sâu vạn trượng. Anh ta sợ hãi hét lên một tiếng rồi co rúm người lại, đũng quần ướt một mảng.