Nhan Duyệt tái cả mặt, quát tháo: “Đợi đấy! Bạn trai tôi mà gọi anh họ đến đây thì anh xong đời!”
Anh mặc kệ cô ả. Bước đến quầy, anh chỉ vào một chiếc đồng hồ vàng hồng nạm ba trăm sáu mươi lăm viên đá quý vô cùng tinh xảo và sang trọng, đoạn nói: “Thử chiếc này nhé”.
Đứng gần đó, Nhan Duyệt cười khẩy: “Không mua nổi thì đừng thử lung tung. Nhỡ làm hỏng thì các người không đủ tiền đền đâu”.
Advertisement
Ngô Bình thấy cô ả rất phiền, lạnh lùng nói: “Tôi mua chiếc đồng hồ này tặng Bạch Băng. Bạn trai cô có chịu mua cho cô không”
Nhan Duyệt sửng sốt: “Sao cơ? Anh mua tặng Bạch Băng?”
Advertisement
Ngô Bình đáp: “Loại đồng hồ này miễn cưỡng xứng với Bạch Băng nhà tôi. Bạn trai cô chắc chắn không muốn bỏ tiền ra mua cho cô đâu, vì cô không xinh đẹp như Bạch Băng”.
Câu này đã đánh thẳng vào điểm yếu của đối phương. Tuy ngoại hình của Nhan Duyệt cũng không tệ, nhưng vẫn kém xa Bạch Băng. Đây là chuyện cô ả không muốn nhắc đến nhất.
Sắc mặt cô ả lập tức trở nên khó coi vô cùng. Nhan Duyệt tức tối trừng mắt với Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Cứ ba hoa đi. Tôi không tin anh mua nổi đồng hồ mấy triệu!”
Nhưng Ngô Bình đã đưa thẻ cho nhân viên phục vụ. Chiếc đồng hồ ấy có giá ba phẩy sáu mươi tám triệu. Sau khi quẹt thẻ, nhân viên trả thẻ ngân hàng cho anh bằng hai tay, sau đó xuất hoá đơn.
Thấy Ngô Bình thật sự mua được chiếc đồng hồ đắt tiền cho Bạch Băng, Nhan Duyệt cảm thấy ghen tị vô cùng. Sao anh lại giàu đến vậy? Cô ả nhìn nhầm rồi ư?
Ngô Bình cố ý chọc tức Nhan Duyệt: “Ngưỡng mộ lắm à? Bạn trai cô không muốn mua cho cô sao? Thế thì chia tay nhanh đi. Chắc chắn anh ta không yêu cô”.
Thôi Thừa Chí đã gọi điện thoại xong. Nhìn chiếc đồng hồ trong tay Ngô Bình, gã bảo: “Tao mua loại đồng hồ này cho Nhan Duyệt rồi. Cùng một kiểu, tao sẽ không mua hai lần”.
Ngô Bình cố tình châm chọc họ: “Không mua nổi thì cứ nói. Gì mà mua rồi, giỏi vờ vịt thật!”
Thôi Thừa Chí tức tối lắm, bèn quát lên: “Tao bảo mua rồi tức là mua rồi. Mày tin hay không thì đấy cũng là sự thật!”
Ngô Bình nói: “Tôi không có hứng thú với hạng người như anh. Cơ mà anh họ anh đã đến chưa?”
Thôi Thừa Chí cười khẩy: “Mày chờ đấy! Anh ấy sắp đến rồi!”
Ngô Bình cười: “Tốt lắm. Tôi có người thanh toán chiếc đồng hồ này rồi”.
Gã ngẩn ra, không hiểu ý Ngô Bình.
Mười phút sau, một người đàn ông đi dép lê, dẫn một đám đàn em xông vào. Người này ăn mặc trông rất giàu có, mặc sơ mi vàng, để đầu trọc, vóc người mập mạp, đầu đầy mụn thịt. Tay xoay xoay chuỗi hạt sáp ong, người này lớn tiếng hỏi: “Ai tự xưng là ông nội của tao đấy, đứng ra đây!”
Thôi Thừa Chí vội vàng nghênh đón: “Anh họ đến rồi ạ. Chính là tên này ạ, nó bảo anh là cháu của nó”.
Người này lập tức nhìn sang Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Nhóc con, có biết chữ ‘chết’ viết như thế nào không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!