“Ha ha. Không cần, ông biết địa chỉ, tự đi là được”.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Lý Vân Đẩu, Ngô Bình bảo Ảnh ngồi xuống và giới thiệu hắn với Lạc Trường Sinh.
Advertisement
Hoàn cảnh của hai người này có phần giống nhau, quý mến nhau rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã thân thiết như anh em.
Tối hôm đó, Ngô Bình về phòng tu luyện. Ảnh và Lạc Trường Sinh thì tán gẫu trên tầng thượng. Họ rất hợp nhau, nói mãi không hết chuyện.
Advertisement
Hai, ba giờ sáng, Ngô Bình giật mình, đột ngột mở choàng mắt. Đẩy cửa ra, anh phát hiện Lạc Trường Sinh đang đứng trên tầng thượng với vẻ mặt nặng nề. Ảnh đã biến mất.
“Cậu chủ, vừa rồi có kẻ theo dõi chúng ta. Ảnh đuổi theo rồi”.
Ngô Bình lạnh mặt: “Xem ra bên kia hành động rất nhanh”.
Lạc Trường Sinh nói: “Cậu chủ không cần lo. Năng lực của Ảnh rất mạnh, chắc hẳn kẻ kia không chạy thoát được đâu”.
Chừng ba phút sau, một bóng đen bay từ trên trời xuống. Đó là Ảnh.
“Sao rồi?”, Ngô Bình hỏi.
Ảnh giận dữ nói: “Cậu chủ, người vừa nãy có tu vi Nhân Tiên, trên người có bùa. Tôi không thể tiếp cận, để kẻ đó chạy mất rồi. Nhưng tôi đã dùng phi thạch khiến cánh tay đối phương bị thương”.
Ảnh là quỷ tiên nên dễ bị bùa khắc chế, chứ với năng lực của hắn thì đã tóm được kẻ đó từ lâu rồi.
Ngô Bình nói: “Không sao. Kẻ đó chạy không thoát đâu”.
Lạc Trường Sinh bảo: “Để kẻ đó chạy cũng được. Nếu họ biết có Địa Tiên bảo vệ cậu chủ, chắc chắn sẽ không dám manh động”.
Lấy sát kiếm ra, Ngô Bình hỏi: “Ảnh, đối phương bị thương rồi đúng không?”
Ảnh gật đầu: “Phải, cậu chủ”.
“Có chảy máu không?”, anh hỏi tiếp.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!