Ngô Bình hơi ngạc nhiên: "Nếu nó đã bị các tăng nhân trấn áp thì sao giờ lại xuất hiện lại chứ?"
Trương Thiên Hoành: "Rất đơn giản, Địa Phủ không chỉ có một đường thoát ra. Cậu từng nhìn thấy con đường Hoàng Tuyền chưa?"
Ngô Bình gật đầu: "Tôi đã từng phong ấn một cái".
Advertisement
Trương Thiên Hoành: "Con đường Hoàng Tuyền rất dễ bị Địa Phủ khống chế, biến nó trở thành đường thoát cho bọn chúng. Có lẽ bọn chúng đã tìm được đường thoát mới, cho nên đám yêu ma đều chui ra từ đó".
Advertisement
Nói đến đây, Trương Thiên Hoành đáp: "Xem ra sắp tới đây thiên hạ sẽ không được thái bình. Trong tay tôi không có đủ nhân lực, cho nên tôi mới muốn nói với cậu chuyện thứ hai".
Ngô Bình: "Xin thần tướng cứ nói".
Trương Thiên Hoành nhìn anh, hỏi: "Ngô Bình, cậu có thể gia nhập đội Bắc Đẩu Thần Vệ, kề vai sát cánh cùng tôi tiêu diệt lũ yêu ma đó, bảo vệ mọi người được không?"
Ngô Bình rất bất ngờ, anh không ngờ Trương Thiên Hoành lại mời mình gia nhập tổ chức này nên nhất thời do dự không biết quyết định thế nào.
Trương Thiên Hoành nói: "Thực ra Thiên Long hay Thần Võ Ti đều là các tổ chức dưới trướng Thần Vệ. Cậu làm việc cho Thiên Long hay làm việc cho Thần Vệ vốn không có gì khác nhau".
Ngô Bình đáp: "Việc này quá bất ngờ nên xin thần tướng cho tôi chút thời gian suy nghĩ".
Trương Thiên Hoành cười đáp: "Được, tôi cho cậu ba ngày. Nếu cậu đồng ý gia nhập thì tôi sẽ giao lại doanh trại ở Giang Nam cho cậu".
Ngô Bình hỏi: "Doanh trại Giang Nam là chi nhánh nhỏ của tổ chức sao?"
Chu Đà cười đáp: "Cậu Ngô, doanh trại Giang Nam trấn giữ khu vực Giang Nam, Giang Tả, Hải Thành, tỉnh K,... Tất cả những nơi đó đều thuộc quyền quản lý của doanh trại Giang Nam. Một khi đám yêu ma xuất hiện ở những nơi này thì sẽ do doanh trại Giang Nam chịu trách nhiệm xử lý, đồng thời kịp thời thông báo với cấp trên".
Ngô Bình: "Doanh trại này có bao nhiêu người vậy?"
Chu Đà: "Cả thảy chừng hơn một nghìn người".
Ngô Bình ngạc nhiên: "Nhiều như vậy sao?"
Chu Đà: "Không nhiều, cần phải có nhân viên thường trực ở các thành phố, xã, huyện, còn cả văn thư và hậu cần thì số đó mới tạm coi là đủ dùng".
Ngô Bình: "Vậy đám yêu ma có thường xuyên xuất hiện ở khu vực đó không?"
Chu Đà gật đầu: "Nếu là khu vực Giang Nam thì mỗi tháng khoảng mười mấy vụ. Chiến đấu với chúng là việc cực kỳ nguy hiểm, bình quân mỗi lần đụng độ, chúng tôi đều mất trên ba người".
Ngô Bình tâm trạng hơi trùng xuống: "Nghiêm trọng như vậy sao!"
Chu Đà: "Đúng vậy. Đương nhiên đãi ngộ của chúng tôi cũng rất cao. Các chiến sĩ tuyến đầu hàng năm nhận được khoảng năm mươi triệu tệ tiền lương. Hơn nữa, mỗi lần làm nhiệm vụ, sẽ căn cứ theo độ khó và độ nguy hiểm của nhiệm vụ để thưởng, phần thưởng có thể từ mười triệu tệ đến mấy trăm triệu tệ".
Ngô Bình hai mắt loé sáng: "Thưởng nhiều vậy sao?"
Trương Thiên Hoành cười đáp: "Sau này