Truyền thừa của thiên sứ ở trong mắt những người khác, cho dù dùng mười tòa thành để đổi cũng có vô số người tranh rách da đầu.
Dù sao đó cũng là truyền thừa của thiên sứ Ma giới phương Tây, dù thế nào một tông phái tiền nhiệm ở Địa Cầu tuyệt đối không thể so được.
Nhưng ở trong mắt hắn, truyền thừa này không là gì cả.
Kiếp trước hắn du lịch vô số tinh vực, gặp được vô số cơ duyên, có không biết bao nhiêu truyền thừa trong trí nhớ, lấy bừa một cái cũng có thể so với truyền thừa của thiên sứ.
Y tiên bất tử hắn cần truyền thừa của thiên sứ sao, đùa gì vậy.
Còn tích lũy ngàn năm của Thiên Sứ Nhất Tộc, Chúng Thần Sơn này là của hắn, cần điện chủ Thần Điện cho sao?
Giết bạn hắn, phải chết, không còn khả năng khác.
- Mạc Phàm, cậu sẽ hối hận.Điện chủ Thần Điện nhíu mày thành chữ “hỏa”, tức giận nói.
Ông ta là người đại diện của thiên sứ, Mạc Phàm giết ông ta chắc chắn sẽ bị thiên sứ trừng phạt.
Chuyện này tuyệt đối không phải là vô căn cứ, bởi vì hai đại thần khí của Thần Điện bị tổn hại, điện chủ Thần Điện trước đó bị Hắc Ám Giáo Đình giế t chết, ngay cả Chúng Thần Sơn của Thần Điện cũng bị Hắc Ám Giáo Đình chiếm lĩnh.
Nhưng chưa đến hai tháng, Chúng Thần Sơn có hai Thẩm Phán Thiên Sứ hàng lâm.
Hai Thẩm Phán Thiên Sứ này không chỉ chém thành viên của Hắc Ám Giáo Đình chiếm Chúng Thần Sơn, còn giết trong ngàn dặm, giết sạch những người nghi ngờ tín ngưỡng của Thần Điện trong ngàn dặm này.
Mạc Phàm dám giết ông ta, kết quả sẽ như vậy.
- Hối hận sao?
Mạc Phàm lắc đầu cười, một quyền tay còn lại đánh vào ngực điện chủ Thần Điện.
“A!” Điện chủ Thần Điện kêu lên đau đớn, không có áo giáp thần thánh bảo vệ, quả đấm của Mạc Phàm biến mất vào trong ngực điện chủ Thần Điện, vươn ra sau lưng ông ta, nội tạng và huyết dịch bắ n ra.
- Hối hận mà ông nói là như này, hay như này?
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Trong từ điển của hắn không có hai chữ hối hận, thiên sứ tới, hắn không chỉ lưu lại cả thiên sứ, còn đẩy Ma giới ngàn dặm, để Ma giới biết nơi nào bọn họ không nên ra tay.
Khi nói chuyện, hắn rút tay đầy máu ra, nắm lấy tay cầm quyền trượng thần thánh của điện chủ Thần Điện, hơi dùng lực.
“A!” Tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên, cánh tay điện chủ Thần Điện giống như mỳ sợi bị Mạc Phàm kéo xuống, máu tươi màu vàng bắ n ra, rơi xuống đất, lộ ra bắp thịt và xương cốt màu đỏ bên trong.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, huyết khí nồng đậm lan tràn ra xung quanh.
Ở trước màn hình, ngoại trừ đám Ngao Thiên ra, những người khác nhìn điện chủ Thần Điện bị Mạc Phàm xé tay, sắc mặt vô cùng khó coi.
Mạc Phàm chỉ dựa vào xích thủ không quyền, không chỉ ngược lại điện chủ Thần Điện, hơn nữa bây giờ điện chủ Thần Điện ở trên tay Mạc Phàm, không có một chút phản kháng giống như con gà.
- Chuyện này…
- Xong rồi!
Vẻ tuyệt vọng xuất hiện trong mắt đám Thanh Long.
Điện chủ Thần Điện là quân bài chưa lật cuối cùng của bọn họ, hiện giờ đã không còn quân bài này.
Trừ chuyện đó ra, vừa rồi tuy Hồng Liên Nghiệp Hỏa rất lợi hại, nhưng bọn họ liều mạng không cần pháp khí cũng có khả năng xông ra, nhưng hiện giờ điện chủ Thần Điện bị đánh bại, bên ngoài được Mạc Phàm bày Thiên Thư, bọn họ hoàn toàn xong rồi.
Mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy từ trán bọn họ xuống, không còn đắc ý như trước.
- Mạc Phàm, cậu là ma quỷ, có bản lĩnh thì giết bản điện chủ đi, dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy hành hạ bản điện chủ, cậu là đại sư Hoa Hạ gì chứ?
Điện chủ Thần Điện chịu đựng đau đớn, hung dữ quát.
Ông ta đường đường là điện chủ Thần Điện thua trên tay Mạc Phàm cũng là thế hệ cường giả, lại bị Mạc Phàm hành hạ như vậy, chuyện này như ném binh lính mất nước vào trong chuồng heo, không thể chịu đựng được, lính mất nước cũng là lính, dựa theo truyền thống Hoa Hạ cũng có chút đãi ngộ.
- Ma quỷ, bỉ ổi, ông dùng một số người bình thường làm vật dẫn của thiên sứ, dùng người vô tội làm tế phẩm hiến tế cho thiên sứ, lại tự tay gi ết chết cô gái tay trói gà không chặt, đây là nịnh nọt cao thượng của ông sao?
Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.
Điện chủ Thần Điện vì lấy lòng những thiên sứ đó, không biết sát hại bao nhiêu người bình thường, vừa rồi còn giết cả Dạ Tình, vậy mà không biết xấu hổ nói mình cao thượng, ha ha!
Nếu đó là cao thượng, vậy hắn coi như đây là ma quỷ.
Hắn ném tay của điện chủ Thần Điện đi, lại giơ tay, một quyền đánh tới, điện chủ Thần Điện kêu thảm một tiếng, trên người lại có thêm lỗ máu, máu tươi giàn giụa.
“Phốc!” Điện chủ Thần Điện phun máu tươi, gương mặt hung dữ nhăn lại, vô cùng khó coi như gan heo phơi ba ngày.
Vết thương mà Mạc Phàm tạo ra trên người ông ta đều đau đớn đến mức tận cùng, nhưng không chết ngay được.
Tuy ông ta trải qua nhiều khổ tu, nhưng chưa từng chịu loại hành hạ này.
- Mạc Phàm, vì một người đã chết, rốt cuộc cậu muốn thế nào?
Điện chủ Thần Điện giận dữ hét.
- Thế nào sao?
Mạc Phàm nhìn thoáng qua Dạ Tình ở phía sau.
Tuy Dạ Tình đã bắt đầu tu luyện, nhưng mới chỉ mấy ngày nên không mạnh hơn người bình thường mấy, bị điện chủ Thần Điện dùng quyền trượng đâm nát tim, linh hồn còn thừa đã bị thiêu đốt, ở trong mắt người khác cô đã chết rồi.
Nhưng ở trong mắt y tiên bất tử hắn, khoảng cách này kém tử vong rất xa.
- Tôi muốn dùng máu của ông và sinh mệnh của mọi người ở đây làm tế phẩm, cứu sống Dạ Tình.
Một lát sau, Mạc Phàm thản nhiên nói.
Trong cơ thể điện chủ Thần Điện có chút huyết mạch thiên sứ, tuy không tinh thuần, nhưng cộng thêm những người khác là đủ rồi.
Hắn chỉ cần thông qua nghi thức hiến tế sinh mệnh, có thể đạt được nguyên hạch sinh mệnh từ trong sinh mệnh chi hải, cứu sống Dạ Tình.
Còn Dạ Tình bị thiên sứ lấy đi và hồn phách bị điện chủ Thần Điện đốt, hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Ở Tu Chân giới có rất nhiều phương pháp bổ sung lại toàn bộ hồn phách, ví dụ như lấy máu bổ hồn hắn dùng lúc trước, chỉ cần huyết dịch trên người Dạ Vô Nhai, có thể bổ toàn bộ hồn phách.
Trừ chuyện đó ra, còn có một số thiên tài địa bảo rất hiếm có cũng có thể bổ linh hồn con người.
Đương nhiên hắn cũng có thể đến Ma giới, lấy mấy hồn phách của Dạ Tình từ tay Thiên Sứ Nhất Tộc.
Nhưng trước đó phải hiến tế lấy nguyên hạch sinh mệnh cứu sống Dạ Tình, nếu không cho dù hắn có linh hồn của Dạ Tình cũng không cứu sống được cô.
Nghĩ đến chuyện này, năm ngón tay hắn vươn ra, cánh tay kéo về phía sau, máu tươi giống như chịu lực khiên dẫn, tụ tập về phía tay Mạc Phàm.
Cùng lúc đó, trong đôi mắt Mạc Phàm hiện đồ án ma pháp, Ma Pháp Trận màu đỏ to lớn lúc trước lại sáng lên.
Một đám Ma Pháp Trận loại nhỏ lại xuất hiện dưới chân mọi người, tỏa liên huyết sắc chui từ trong Ma Pháp Trận ra, như linh xà quấn lấy mọi người, một luồng sáng đỏ như máu phóng lên trời, khí tức già nua, xa xưa, yêu dị tùy ý mà ra.
Trên mặt điện chủ Thần Điện và đám Thanh Long lập tức lộ ra vẻ bối rối khó mà che giấu, nhất là điện chủ Thần Điện, trong bối rối còn có không gian tử vong.
- Các người còn nhìn bao lâu, chẳng lẽ chuẩn bị để tiểu tử này rời khỏi đây như vậy sao?
Điện chủ Thần Điện không cam lòng quát về phía bầu trời.