Yến tiệc được cử hành ở hậu hoa viên Tống gia, hậu hoa viên cỡ khoảng hai sân bóng rộng được Tống gia dùng màu đen bao quanh.
Đèn màu chớp lóe giống như bầu trời sao, vô cùng rực rỡ.
Dưới bầu trời sao, không chỉ có mấy chục bartender cấp bậc đại sư đang điều chế cocktail sau quầy ba, còn có đầu bếp ba sao Michelin đang tạo ra đủ đồ ngọt, còn cả mấy đại sư nhạc khí chỉ nhìn thấy trên TV đang biểu diễn.
Tuy yến tiệc được tổ chức ở ngoài trời, nhưng không thấp hơn yến hội được tổ chức ở khách sạn cấp bảy sao.Trong hội trưởng, không ít người tụ tập tốp năm tốp ba lắc ly rượu vang nói chuyện phiếm với nhau, mỗi người không phải tướng mạo phi phàm, thì ăn mặc rực rỡ.
- Hai vị, đây là nơi tổ chức yến tiệc, mời hai vị cứ tự nhiên, có chuyện gì thì tới tìm chúng tôi.
Hai người dẫn Mạc Phàm và Tiểu Tuyết đi vào cười nói.
- Chúng tôi biết rồi, hai người bận việc của mình đi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Dạ, tiên sinh, tiểu thư, chúc hai người vui vẻ trong yến tiệc.
Hai người kia khẽ cúi người với Mạc Phàm và Tiểu Tuyết, lúc này mới rời đi.
Mạc Phàm và Tiểu Tuyết lấy hai ly cocktail bảy sắc cầu vồng, chọn quầy bar không người ngồi xuống.
Chỉ trong phút chốc, một nhân viên phục vụ mặc quần áo màu trắng và jacket màu đen, thắt nơ con bướm mang hai ly cocktail bảy sắc cầu vồng tới.
Mạc Phàm và Tiểu Tuyết mới bưng ly cocktail lên, mấy cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi tới.
- Cô là Tiểu Tuyết?
Một mỹ nữ chân dài tóc quăn mặc váy màu tuyết như công chúa, không chắc chắn lắm hỏi.
- Đúng là tôi, cô là?
Tiểu Tuyết quay đầu nhíu mày lại, tò mò hỏi.
- Tôi là Tiểu Thiến, Tống Xuyên, cô không nhớ tôi à, trước đây chúng ta từng chơi với nhau đó.
Cô gái kia nhướn mày cười nói.
- Cô là Tiểu Thất sao?
Tiểu Tuyết nhướn mày hỏi.
Tống Xuyến là em gái cùng cha khác mẹ của Tống Gia Tuấn, trước đây khi cô tới Viên gia thường chơi cùng nhau, quan hệ của hai người cũng không tệ.
Bởi vì cô đứng thứ bảy ở Tống gia, cho nên mọi người thường gọi Tống Xuyến là Tiểu Thất.
Nhưng từ sau khi mẹ cô qua đời, cô không quay về Hồng Kông, cho nên mất đi phương thức liên lạc.
- Không sai, tôi là Tiểu Thất, cô còn nhớ tôi à, tôi nghe Viên Thiên Tâm nói cô cũng tới đây, không ngờ thật sự nhìn thấy cô rồi.
Tống Xuyến hơi kích động nói, giống như tình cờ gặp được bạn lâu năm không gặp.
- Tôi nghe nói cô xuất ngoại, gần đây có khỏe không?
Trên mặt Tiểu Tuyết hiện lên vui mừng, hỏi.
- Cũng không tệ lắm, tự do hơn ở Tống gia, cô thì sao, tôi nghe nói cô tới Hồng Kông là vì bị Viên gia ép hôn, đối tượng là anh trai tôi?
Tống Xuyến cảnh giác nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi.
- Xem như là vậy.
Tiểu Tuyết cười chua xót nói.
- Đúng là vậy à, vậy mà Viên gia lại làm chuyện như thế, đúng là quá…
Tống Xuyến bất mãn nói.
Tống Xuyến mới mở miệng, còn chưa nói xong, thì một mỹ nữ tóc ngắn lạnh lùng ở bên cạnh nhắc nhở, lúc này cô mới thấy đám người Viên gia đi vào cách đó không xa.
- Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta đi tìm nơi an toàn nói chuyện đi?
Tiểu Tuyết nhíu mày, nhìn về phía Mạc Phàm.
Tống Xuyến không giống cố ý kéo cô đi, nhưng cô luôn cảm thấy chuyện này không thích hợp lắm, giống như có người phá rối ở sau lưng, kéo cô đi để đối phó Mạc Phàm.
- Đi đi, không sao đâu.
Mạc Phàm nhấp một ngụm cocktail, cười nói.
- Chuyện này…
Tiểu Tuyết lộ ra vẻ khó xử.
Mạng lưới quan hệ của Tống gia ở Hồng Kông rất rộng, cô ở đây, ít nhiều gì Tống gia còn cố kỵ một chút, dù sao cô là con gái, xuất phát từ thân sĩ Tống gia sẽ không đối phó Mạc Phàm một cách trắng trợn.
Nhưng chỉ có mình Mạc Phàm, chắc chắn yến tiệc hôm nay sẽ xảy ra chuyện.
Nhỡ đâu Mạc Phàm ra tay ở đây, sẽ không đơn giản chỉ có một kẻ địch là Tống gia.
- Bạn của cô à?
Tống Xuyến liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, hỏi.
- Đúng vậy.
Tiểu Tuyết gật đầu.
- Vị tiểu ca này, đã lâu rồi chúng tôi không gặp Tiểu Tuyết, mượn Tiểu Tuyết một lát có được không, tôi đảm bảo sẽ trả lại Tiểu Tuyết còn nguyên vẹn.
Tống Xuyến nháy mắt, nghiêng đầu ra dấu tay “ok”, hỏi.
Dáng vẻ vô cùng đáng yêu, giống như cô gái rực rỡ bước từ trong truyện tranh ra.
- Có thể, mọi người đi đi.
Mạc Phàm cười nói.
Trên người Tống Xuyến này không có một chút địch ý, không phải là giả vờ.
Nếu cô diễn trò, tuyệt đối sẽ không thoát khỏi mắt hắn.
- Tiểu ca, anh đẹp trai nhất rồi.
Tống Xuyến hôn lên hai má Mạc Phàm, kéo Tiểu Tuyết muốn rời đi.
- Nhưng mà?
Tiểu Tuyết lộ ra chút khó xử.
- Đi đi, chơi đùa vui vẻ, anh ở đây không sao đâu.
Mạc Phàm cười khẽ nói.
Hắn vốn không có hứng thú với yến tiệc, nếu Tiểu Tuyết gặp được người quen, để cô đi chơi là được.
Còn người Tống gia, muốn tới thì tới đi.
Hắn đường đường là y tiên bất tử có tình cảnh gì mà chưa từng thấy, sao lại sợ Tống gia tới tìm hắn gây phiền phức.
- Ừm, anh cẩn thận một chút.
Tiểu Tuyết gật đầu, lo lắng ở trongmắt không giảm đi chút nào, đi theo Tống Xuyến.
Mạc Phàm đáp, sau đó tiếp tục uống cocktail.
Đúng lúc này, không biết người nào kêu lên.
- Tống thiếu xuất hiện rồi.
Gần như mọi người vốn đang nói chuyện phiếm, nhao nhao nhìn về phía Tống Gia Tuấn.
Chỉ thấy Tống Gia Tuấn mặc tây trang màu trắng giá trị xa xỉ, nở nụ cười vô cùng tự tin, lắc ly rượu vang đi từ phòng khách ra.
Anh ta vốn đã anh tuấn, cộng thêm ăn mặc xa xỉ và tỉ mỉ, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong khiến đàn ông sinh lòng ghen tị, phụ nữ thì nhìn chằm chằm, tâm tư dập dờn không thôi.
- Tống thiếu tuổi trẻ đầy hứa hẹn còn chưa tính, dáng vẻ lại anh tuấn như vậy, Tống gia các cậu không cho hậu bối của chúng tôi con đường sống à.
Một lão giả nói đùa.
Lão giả này tên là Chu Thiếu Hoa, đại lão trong giới điện ảnh và truyền hình, hệ thống rạp của Chu gia không chỉ có ở khắp Hoa Hạ, thậm chí chạy đến thị trường nước ngoài, cũng là một nhân vật rất quan trọng ở Hồng Kông.
Nhưng mà mấy cháu nội của ông ta không tốt, không phải tranh giành tình nhân với người ta, thì gây chuyện thị phi ở ngoài, so với đệ tử gia tộc khác và thập tam thiếu gia Hồng Kông, Tống Gia Tuấn còn không bằng cặn bã.
- Chu lão quá khiêm tốn rồi, đám Tiểu Chu còn nhỏ tuổi, lớn một chút sẽ giỏi hơn.
Vẻ mặt Tống Gia Tuấn khiêm tốn cười nói.
- Khiêm tốn, bọn họ có một phần một trăm của cậu lão nhân tôi đã đốt nhang rồi.
Chu Thiếu Hoa tức giận nói.
- Chu lão, không nói đến mấy đứa cháu nội của ông, mấy đứa nhà tôi bằng một phần ngàn Tống thiếu chúng tôi đã yên tâm rồi.
Một người đàn ông khác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
- Mọi người đừng so nữa, không so được đâu, Tống thiếu là Cảng thiếu, những người bình thường như chúng ta có thể so được sao, nói không chừng sau này còn là…
Tiếng nịnh nọt vang lên liên tục, gần như nâng Tống Gia Tuấn lên tận trời cao.
…
Tống Gia Tuấn hơi nhếch miệng, cười khẽ, nhìn thoáng qua phía Mạc Phàm, sau khi nói vài câu với đám người này, anh ta dẫn theo vài người theo sau đến bên cạnh Mạc Phàm.
- Sao Mạc công tử lại ở một mình thế, Bạch tiểu thư đâu?