Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Lỗ hổng khế ước sao?  

             Mạc Phàm không quan tâm Trớ Chú Chi Môn rời đi, trên mặt hiện lên vẻ trầm ngâm.  

             Khế ước nói thẳng ra là quy tắc, phàm là quy tắc đều có thể sửa đổi.  

             Chỗ có thể sửa đổi, là lỗ hổng.  

             Nhưng lỗ hổng này cũng không dễ tìm như vậy, nếu không khế ước đã không có biện pháp hạn chế nhiều người tuân thủ như vậy.  

             Người càng cường đại định ra khế ước, càng khó tìm được lỗ hổng.  

             Cấp bậc của hai cánh cửa kia không thấp, muốn tìm được lỗ hổng, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.  

             Nhưng nếu Trớ Chú Chi Môn nói vậy, hẳn là một biện pháp.  

             Có thể thành công hay không, lát nữa thử sẽ biết.  

             Ít nhất tìm lỗ hổng khế ước, tốt hơn xông qua chín tầng địa ngục.  

             Trừ chuyện đó ra, hình như Trớ Chú Chi Môn còn biết vài chuyện, đợi hắn tìm được lỗ hổng, triệu hồi Trớ Chú Chi Môn ra là được.  

             Nghĩ như vậy, hắn thu hồi khí tức trên người, đi về phía đám Tần Vô Nhai và Nam Cung Thanh.  

             - Bái kiến Mạc tiên sinh.  

             Đám Tần Vô Nhai vội vàng bái lạy Mạc Phàm.  

             - Đứng dậy cả đi.  

             Mạc Phàm vẫy tay, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Thanh.  

             - Lần này đa tạ Nam Cung sư muội ra tay giúp đỡ.  

             - Mạc sư huynh khách sáo rồi, ta cũng không giúp được gì, nếu không phải Mạc sư huynh tới đúng lúc, có khả năng không chống đỡ được cánh cửa này rồi.  

             Trên mặt Nam Cung Thanh hiện lên áy náy, nói.  

             Hai cánh cửa trước, Vọng Cơ sư huynh và Trương Thiên Bảo đều đóng lại một cách dễ dàng, tuy bị phong bế ở bên trong, nhưng không xuất hiện chuyện như bên bọn họ.  

             Cô mang theo Cửu Đầu Thánh Nguyên đi vào cánh cửa này, nhưng cánh cửa này không đóng lại.  

             - Nếu không có Nam Cung sư muội, có khả năng không đợi được đến lúc ta đến.  

             Mạc Phàm cười nhạt nói.  

             Nam Cung Thanh cộng thêm Cửu Đầu Thánh Nguyên là cực mạnh trong đám người, Ma Vương chỗ bọn họ còn nhiều hơn ở chỗ đám Ngao Thiên.  

             Nhất là Nam Cung Thanh dùng Thiên Mệnh Huyền Thuật thêm một đạo phong ấn cho cửa địa ngục, không có đạo phong ấn này, Ma Vương cuối cùng kia đã sớm ra ngoài rồi.  

             Nam Cung Thanh không khách sáo với Mạc Phàm, khóe miệng hơi nhếch lên.  

             - Mạc sư huynh trở về, xem ra sư huynh đã thành công, Tiểu Tuyết cô nương đâu?  

             - Xem như là vậy, cô ấy và tiểu hồ ly đến Phong Thiên Chi Địa giải độc cho Tiểu Vũ, hiện giờ chỉ cần cứu Vọng Cơ sư huynh và Trương Thiên Bảo.  

             Mạc Phàm gật đầu nói.  

             - Vọng Cơ sư huynh và Trương Thiên Bảo, Mạc sư huynh có biện pháp gì không?  

             Nam Cung Thanh hỏi.  

             Cô từng nghiên cứu hai cánh cửa kia, còn dùng Chúng Sinh Chi Thuật tính ba ngày, đều không tính ra được kết quả, chỉ sợ muốn mở ba cánh cửa kia không đơn giản như vậy.  

             - Chuyện này, đợi ta nhìn kỹ rồi nói tiếp.  

             Mạc Phàm thản nhiên nói.  

             Nếu Vọng Cơ sư huynh không tiến vào Thủ Thiện Chi Môn, Thiên Bảo không tiến vào Trật Tự Chi Môn, hắn chỉ cần liên lạc với hai người, có lẽ không sao.  

             Hắn có thể cho hai người mỗi người một bộ công pháp, hoàn toàn vô thiện và vô trật tự, như vậy bọn họ có thể đi từ trong ra.  

             Nếu mỗi bọn họ vào trong nơi uy hiếp mình, thì không có biện pháp rồi.  

             Chỉ có thể dựa theo lời Trớ Chú Chi Môn nói, tìm lỗ hổng khế ước trên cửa địa ngục.  

             - Được.  

             Nam Cung Thanh không hỏi nhiều, gật đầu.  

             - Các ngươi cũng giải tán đi.  

             Mạc Phàm nói với đám Tần Vô Nhai.  

             Đám Tần Vô Nhai còn chưa mở miệng, trong đám Tần Vô Nhai, một lão giả mặc triều phục thời Thanh xoay người, nói với rất nhiều người trong đó.  

             - Nếu đại môn ở đế đô được giải trừ, chúng ta không cần phải ở đây nữa, chúng ta đi.  

             Lão giả này mới nói xong, lập tức rời đi mấy trăm người.  

             Mạc Phàm nhíu mày, liếc mắt nhìn lão giả kia một cái.  

             Sắc mặt đám ngũ lão cũng thay đổi, ôm quyền với Mạc Phàm.  

             - Mạc tiên sinh, còn hai cánh cửa khác thì sao?  

             Trong ngũ lão, Hiên Viên Vô Kỳ hỏi.  

             - Tạm thời hai cánh cửa kia không có vấn đề gì, ta sẽ nghĩ biện pháp, các ngươi yên tâm trở về nghỉ ngơi đi.  

             Mạc Phàm thản nhiên nói.  

             Ngũ lão, Tần Vô Nhai và đám tu sĩ đề thăng không ít, nhưng một năm này cũng già đi không ít.  

             Rất rõ ràng, mấy người này vì ba cánh cửa mà hao phí không ít tâm tư.  

             Chuyện còn lại, giao cho hắn là được rồi.  

             - Được, vậy toàn bộ phải dựa vào Mạc tiên sinh rồi, nếu còn chuyện gì cần, Mạc tiên sinh cứ việc phân phó, còn nữa…  

             Hiên Viên Vô Kỳ nói một nửa, liền dừng lại.  

             - Còn gì nữa?  

             Mạc Phàm nhíu mày hỏi.  

             - Mạc tiên sinh rời đi một năm, ba cánh cửa này khiến một số việc xảy ra chút biến hóa, nếu có chỗ nào mạo phạm tới Mạc tiên sinh, hi vọng Mạc tiên sinh có thể hiểu cho.  

             Hiên Viên Vô Kỳ do dự một lát, vẫn nói.  

             - A… Là bọn họ đúng không?  

             Mạc Phàm nhìn thoáng qua đám người rời đi nói.  

             Hắn chưa từng gặp đám người này, nhưng trước khi bọn họ rời đi có cảm ứng được, là một đám người lánh đời.  

             Nếu có biến cố gì, phần lớn là đám người này.  

             - Đúng vậy.  

             Hiên Viên Vô Kỳ gật đầu nói.  

             - Bọn họ là hoàng tộc tiền triều à?  

             Mạc Phàm hỏi.  

             Vẻ mặt khí tức của đám người này không yếu, mỗi người đều sống mấy trăm năm, trên người còn mặc y phục và đeo trang sức tiền triều, bên cạnh người cầm đầu còn có mấy người không hoàn chỉnh, cho nên khả năng là hoàng tộc tiền triều rất cao.  

             - Không phải hoàng tộc, hoàng tộc không tu công pháp, những người này chỉ là một số cựu thần tụ tập lại, hình thành một lực lượng không nhỏ, khi cửa địa ngục xuất hiện đã tốn không ít sức lực, cho nên…  

             Hiên Viên Vô Kỳ gian nan nói.  

             Cửa địa ngục xuất hiện, ông ta bất đắc dĩ mới mời những người này rời núi.  

             Vì thế đồng ý một số điều kiện của bọn họ, những điều kiện này ít nhiều gì cũng xung đột tới Mạc Phàm.  

             - Vậy à, ta biết rồi.  

             Mạc Phàm khẽ gật đầu.  

             Những người này có công với Hoa Hạ, bất kính đối với hắn cũng không sao, những người này không tôn kính hắn, hắn cũng không tổn thất gì.  

             Một con cự long, không cần đám kiến tôn kính.  

             Cho nên chỉ cần những người này không chạm đến điểm mấu chốt của hắn, hắn sẽ không chấp nhặt với bọn họ.- Vậy đa tạ Mạc tiên sinh.  

             Hiên Viên Vô Kỳ hơi thở phào nhẹ nhõm, nói.  

             - Ta đi trước.  

             Mạc Phàm khẽ gật đầu, bàn tay vung lên, mang theo Nam Cung Thanh, Ngao Thiên, Phượng Hoàng và người Mạc gia biến mất không thấy.  

             …  

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận