“Cộp cộp!” Miyamoto Kawa lùi về sau mấy bước, vô cùng khiếp sợ nhìn mảnh nhỏ trên đất.
Miyamoto Kawa nắm chặt, nhìn Mạc Phàm với vẻ hung dữ.
Anh ta hao phí rất nhiều sức lực mới đạt được Yêu Đao Thôn Chính, lại bị Mạc Phàm phá hỏng như thế.
- Mạc đại sư, anh!
- Anh còn muốn dùng phụ nữ Bạch gia làm công cụ sinh con sao?
Ánh mắt Mạc Phàm rét lạnh, 81 bóng dáng cùng đi về phía Miyamoto Kawa.
Miyamoto Kawa thấy Mạc Phàm đi tới, nhíu mày lại, trong mắt lộ ra bối rối.
- Mạc đại sư, anh muốn làm gì?
Mạc Phàm cười lạnh lùng, không bị lời nói của Miyamoto Kawa làm ảnh hưởng.
Miyamoto Kawa vốn có thể đạt được Thiên Địa Nguyên Thạch, có thể đến Tiên Thiên đỉnh phong khi trẻ tuổi, thậm chí là Kim Đan kỳ, trở thành Tu Tiên Giả chân chính.
Nhưng anh ta đánh chủ ý với đám Tuyết Nhi, còn muốn Tuyết Nhi trở thành công cụ sinh con của nhà Miyamoto, anh ta đừng nghĩ có được gì.
- Tôi đã nói rồi, tôi sẽ giết anh.
Mạc Phàm nói.
Vẻ mặt Miyamoto Kawa thay đổi, nhanh chóng tỉnh táo lại.
Mạc Phàm là Mạc đại sư, anh ta không phải đối thủ của Mạc Phàm.
Nhưng anh ta thân là thiếu chủ nhà Miyamoto, còn chưa đến 20 tuổi đã có tu vi Thiên Tiên, hơn nữa là võ pháp song tu, chắc chắn sau này sẽ có tương lai, không thể chết như vậy được.
- Mạc đại sư, quả thật là tôi mạo phạm anh, nhưng anh là cao thủ trên Thiên Bảng, không phải không có một chút độ lượng, muốn giết tôi đấy chứ?
- Vì thực lực của tôi cao hơn anh, nên không thể giết anh sao?
Mạc Phàm lắc đầu cười.
- Ở Nhật quốc chúng tôi, ở Hoa Hạ trước kia, người mạnh sẽ không giết người không có năng lực phản kháng.
Miyamoto Kawa nghiêm túc nói.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt nhìn Miyamoto Kawa.
Miyamoto Kawa không tính là thông minh, nhưng vô cùng giảo hoạt, còn rất vô liêm sỉ.
Trong mắt hắn Miyamoto Kawa chỉ như con kiến, giết Miyamoto Kawa hay không đều không ảnh hưởng gì, quả thật hắn không cần phải giết Miyamoto Kawa.
Nhưng mà…
- Không phải thời chiến tranh các người tàn sát mục chục vạn người Hoa Hạ tay không tấc sắc đấy sao?
Mạc Phàm hỏi.
Miyamoto Kawa dám nói người mạnh không giết kẻ yếu, hắn thật sự hết nói nổi nữa.
- Mạc đại sư hiểu lầm rồi, chuyện đó là lịch sử các anh biên soạn, võ sĩ Nhật quốc chúng tôi không làm chuyện thấp kém như thế, Mạc đại sư đừng để bị những tin tức sai lệch đó dẫn đường.
Sắc mặt Miyamoto Kawa khó coi, vội vàng giải thích.
- Ha ha, tin tức sai lệch?
Mạc Phàm cười lạnh lùng.
- Anh có biết vì sao tôi hao phí linh khí, huyễn hóa ra nhiều phân thân như vậy không?
- Vì sao?
Miyamoto Kawa nhìn 81 Mạc Phàm ánh mắt bất thiện xung quanh, bỗng nhiên trong lòng có dự cảm xấu, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi.
- Từ lúc bắt đầu tôi đã chuẩn bị chém anh thành trăm ngàn khối, hiện giờ tôi muốn băm anh ra thành vạn đoạn.
Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, khí binh lại xuất hiện trong tay hắn.
Nếu Miyamoto Kawa không già mồm át lẽ phải, hắn có thể để Miyamoto Kawa chết toàn thây.
Hiện giờ để Miyamoto Kawa đi gặp quỷ thôi.
Đồng tử Miyamoto Kawa co rụt lại, mặt không còn chút máu.
- Mạc đại sư, tôi là thiếu chủ nhà Miyamoto, cha tôi và sư phụ tôi đều là cao thủ Thiên Bảng, anh giết tôi ở Hoa Hạ, bọn họ nhất định sẽ đẩy trách nhiệm lên người Bạch gia, sẽ diệt Bạch gia, anh đừng mơ có được Bạch Tiểu Tuyết.
Miyamoto Kawa quát.
- Tôi nói rồi, nhà Miyamoto anh tới một người tôi giết một người, tới hai chết hai, cho dù kẻ đó ở trên Thiên Bảng hay Địa Bảng.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy nói.
Dùng nhà Miyamoto uy hiếp hắn, có tác dụng sao?
Nếu bọn họ không đến thì thôi, đến đây đúng lúc hắn muốn thử xem người đứng trên Thiên Bảng ở Địa Cầu có thực lực thế nào.
Tay hắn nâng kiếm, 81 khí binh như nguyệt hoa, hình thành một cái lưới lớn chém về phía Miyamoto Kawa.
Áp lực rất lớn, như trời sập xuống, đè về phía Miyamoto Kawa.
Miyamoto Kawa nhíu mày, mắt đảo liên tục, nhìn về phía Tống Tử Duyệt co rút thân thể ở cách đó không xa.
- Lại đây.
Ánh mắt anh ta dữ dằn, vài đạo hắc khí theo ý niệm của anh ta xuất hiện trên cánh tay trắng nõn của Tống Tử Duyệt.
Anh ta dùng lực kéo, thoải mái kéo Tống Tử Duyệt vào trong lòng, chắn trước người mình.
- Đừng giết tôi, đừng giết tôi.
Trên mặt Tống Tử Duyệt đều là hoảng sợ, hoảng sợ kêu lên.
- Mạc Phàm, cha Tống Tử Duyệt là thuộc hạ của anh, nếu anh ra tay, sẽ giết cả hai chúng tôi, không ra tay thì thả tôi đi, tôi đảm bảo trong 10 năm sẽ không tới Hoa Hạ.
Tay Miyamoto Kawa nắm chặt cổ Tống Tử Duyệt, cười âm hiểm nói, trong mắt lóe lên sắc bén.
Mạc Phàm dám cướp Thiên Địa Nguyên Thạch, hủy binh khí của anh ta, còn ra tay với anh ta nữa, đợi anh ta quay về Nhật quốc, nhất định sẽ phái người diệt Mạc gia, để Mạc Phàm biết nhà Miyamoto bọn họ không dễ trêu chọc như vậy.
- 10 năm, anh nghĩ nhiều rồi, anh sẽ không về Nhật quốc được.
Mạc Phàm không quan tâm lời Miyamoto Kawa nói, khí binh tỏa ra ánh sáng chém về phía Miyamoto Kawa và Tống Tử Duyệt.
- Mạc đại sư, anh thật ngoan độc, ngay cả Tống Tử Duyệt cũng không bỏ qua.
Vẻ mặt Miyamoto Kawa ngẩn ra, giận dữ hét.
Anh ta tưởng rằng sẽ dựa vào được quan hệ của Mạc Phàm với Tống gia, nhưng không ngờ Mạc Phàm vô tình như thế.
- Ở trước mặt tôi, muốn sống không có khả năng, muốn chết cũng không dễ như vậy.
Mạc Phàm nói.
81 đạo khí binh chém về phía Tống Tử Duyệt, giống như ánh mặt trời chiếu lên người Tống Tử Duyệt, xẹt qua người cô ta, không có một chút thương tổn.
Nhưng đến người Miyamoto Kawa, trong chớp mắt khí binh lóe lên hàn quang.
“Phập phập…” 81 đạo khí binh chém lên người Miyamoto Kawa.
Cơ thể Miyamoto Kawa run lên, buông lỏng Tống Tử Duyệt ra.
Hai mắt anh ta ngơ ngẩn nhìn Tống Tử Duyệt, lại nhìn cánh tay mình, từng đạo huyết tuyến xuất hiện trên làn da anh ta, chém ra mỗi khối to bằng móng tay.
Cùng bị chém, Tống Tử Duyệt không sao, vậy mà anh ta bị chém trúng hết.
- Mạc Phàm, anh không muốn Tống Tử Duyệt chết, nằm mơ đi, cho dù tôi chết, cũng phải kéo cô ta chết cùng.
Miyamoto Kawa như phát điên nói.
Năm ngón tay anh ta nắm chặt, hắc khí xuất hiện trên người Tống Tử Duyệt.
Yêu Đao Thôn Chính bị gãy, nhưng Yêu Linh trong đao còn đó, anh ta vẫn là chủ nhân của Tống Tử Duyệt.
Anh ta muốn Tống Tử Duyệt chết, chỉ là chuyện một ý niệm trong đầu.
- Tôi nói rồi, ở trước mặt tôi muốn sống không có khả năng, muốn chết cũng không dễ như vậy, sinh tử không phải do anh, mà do tôi.
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe tinh quang.
Muốn giết Tống Tử Duyệt trước mặt y tiên bất tử hắn, coi hắn là không khí sao?
Không đợi Yêu Linh gi ết chết Tống Tử Duyệt, tinh quang trong mắt hắn như ngọn lửa, thần thức như thủy triều lan tràn ra.
- Chỉ là Yêu Linh, cút ra đây cho ta, nếu không ta sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán.
Mạc Phàm lạnh giọng quát.
Một Yêu Linh mà thôi, cũng dám làm càn trước mắt hắn.
Hắn quát khẽ, trong chớp mắt hắc khí trên người Tống Tử Duyệt rời khỏi người Tống Tử Duyệt và Miyamoto Kawa, hóa thành một bóng đen hình người, quỳ lạy Mạc Phàm liên tục.
Mắt Miyamoto Kawa mở to, khó có thể tin.
Yêu Linh của Yêu Đao Thôn Chính, hiếm có kiếm khách có thể phục tùng, cuối cùng đều bị Yêu Đao khống chế, nhưng Yêu Linh này lại như con chó nhỏ trước mặt Mạc Phàm.- Anh là…