- Rồi tự đánh gãy hai tay!
Sau đó Bạch Kình Thương lại cười lạnh lùng nói.
Trúng Vạn Đồng Tử của ông ta, đối với ông ta mà nói giết Miyamoto Takeshi quá dễ dàng, đơn giản hơn gi ết chết một con kiến.
G iết chết con kiến còn phải nhấc chân, gi ết chết Miyamoto Takeshi chỉ cần một câu của ông ta.
Không có một chút thú vị gì, để Đại Kiếm Hào nhà Miyamoto nếm thử khổ cực trước rồi nói sau.
Bạch Kình Thương vừa nói xong, vẻ mặt Miyamoto Takeshi đờ đẫn gật đầu, vươn một tay ra.
Trên bầu trời, thanh đao võ sĩ mất đi sáng bóng rơi xuống được ông ta nắm trong tay, kiếm khí như quỷ hỏa lập tức xuất hiện trên đao.
- Quỷ Thú!
Cổ tay ông ta run lên, ánh đao nhoáng lên một cái.
Hai đạo ánh đao như hai đạo trăng lưỡi liềm lóe lên, bay nhanh về phía bốn võ sĩ Nhật quốc.
- Đại nhân, nhanh tỉnh lại!
Sắc mặt bốn võ sĩ Nhật quốc thay đổi, cuống quít kêu lên.
Miyamoto Takeshi giống như không nghe thấy, đao võ sĩ trong tay chém xuống, lập tức chém hai cánh tay của mình.
“Phốc!” Máu tươi bắ n ra, tay còn lại của Miyamoto Takeshi cộng thêm tay cầm kiếm cùng bị chém đứt, rơi xuống đất xuyên qua màn hào quang.
Cùng lúc đó, hai đạo ánh đao cũng đến trước người bốn võ sĩ Nhật quốc.
Mắt bốn võ sĩ Nhật quốc khẽ đảo, không đợi ánh đao chém lên người bọn họ, một người trong đó nói một câu tiếng Nhật.
- Rút lui!
Bốn người chẳng quan tâm trận pháp, chân dùng lực, hai cánh tay giang ra như đại bàng vươn cánh, thân thể bắn về phía sau.
Từng đạo hắc khí như mực xuất hiện quanh bọn họ, nhanh chóng che giấu bọn họ bên trong.
- Khốn kiếp, còn muốn chạy, quá coi thường Đại Kiếm Hào tôi rồi.
Hai cánh tay Miyamoto Takeshi bị chém đứt, ông ta giống như không biết, bạch quang trong mắt lóe lên.
Trận pháp Tứ Giác Hoa dưới chân ông ta sáng lên, trận pháp trong Tứ Giác Hoa dưới chân bốn võ sĩ Nhật quốc nhanh chóng có một dây leo vươn ra, quấn lên người bốn võ sĩ Nhật quốc trước khi bọn họ biến mất.
- Không, Takeshi đại nhân, chúng tôi là thuộc hạ của ngài mà.
Bốn võ sĩ Nhật quốc kia nhìn ánh đao đánh tới, trong mắt lộ vẻ bối rối.
Miyamoto Takeshi làm như không nghe thấy, hai đạo ánh đao chém về phía bốn người.
Bốn võ sĩ Nhật quốc không có đường sống chống cự, tất cả đều bị chém thành hai đoạn, huyết hoa b ắn ra bốn phía.
“Bộp bộp…” Bốn thi thể bị chia làm tám khối rơi xuống trang viên Bạch gia.
Trong trang viên, một số người Bạch gia nhìn một màn như vậy phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ, không ít người còn lại thì cười đắc ý.
Đường đường là Đại Kiếm Hào nhà Miyamoto kiếm đạo thế gia Nhật quốc cũng chỉ như vậy, tự mình giết thuộc hạ của mình, còn chém đứt hai tay của mình nữa.
Thân là một Kiếm Hào, không còn tay thì làm được gì.
- Thái thượng trưởng lão thật lợi hại, tiểu tử, không phải cậu nói cậu sẽ giải quyết hết kẻ địch giúp chúng tôi sao, cậu cảm thấy cần cậu ra tay à?
Bạch Tiểu Phi hơi nhếch miệng, nhìn Mạc Phàm nói.
Thái thượng trưởng lão bọn họ đối phó Miyamoto Takeshi đơn giản như vậy, chắc chắn đã đến Thần Cảnh.
Cho dù Mạc Phàm là Mạc đại sư thì thế nào, tối nay đều phải tính hết thù mới nợ cũ với Mạc Phàm.
Bên cạnh Mạc Phàm, đám Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày.
Tuy thái thượng trưởng lão đã nhiều tuổi, nhưng rõ ràng thực lực tăng lên không ít.
Trước kia thái thượng trưởng lão thi triển Vạn Đồng Tử, tuyệt đối không đơn giản như bây giờ.
Tuy thực lực của Mạc Phàm kinh người, hiện giờ bọn họ cũng không tin tưởng Mạc Phàm nhiều lắm, vẻ lo lắng xuất hiện trong mắt bốn bọn họ.
Mạc Phàm cười nhạt, nhìn lướt qua Bạch Kình Thương và Miyamoto Takeshi trên bầu trời.
- Có cần tôi ra tay hay không, anh đợi một lúc sẽ biết.
- Tiểu tử, đến lúc này rồi mà cậu còn cứng miệng, không phải cậu nói nếu tôi nói thêm một chữ, cậu sẽ giết tôi sao, tôi cảm thấy người chết tối nay chính là cậu, hơn nữa Tiểu Tuyết chỉ có thể gả cho vương tử Carter của Thần Điện.
Mỹ phụ kia liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, khinh thường nói.
Thái thượng trưởng lão đối phó với Miyamoto Takeshi dễ như người lớn bắt nạt trẻ con, một dã tiểu tử vô danh như Mạc Phàm còn có thể làm gì?
- Người đáng chết dù thế nào đều phải chết, chỉ là vấn đề thời gian.
Mạc Phàm không thèm nhìn mỹ phụ này nói.
Hiện giờ hắn có thể g iết chết mỹ phụ này, giống như Bạch Kình Thương, hắn muốn mỹ phụ này chết một cách minh bạch.
- Tiểu tử, cậu tự mình đưa Tiểu Tuyết đến Thần Điện, có lẽ còn có thể sống sót.
Đại trưởng lão lạnh lùng nói.
Mạc Phàm nheo mắt, trong mắt lóe lên sắc bén.
- Tối nay tôi nhất định sẽ đưa Tiểu Tuyết đi, Carter tôi cũng phải gi ết chết.
Sắc mặt Bạch Tiểu Phi, mỹ phụ và đại trưởng lão khó coi, lộ ra vài phần giận dữ.
Đã đến lúc này rồi, vậy mà tiểu tử này vẫn bình tĩnh như vậy, không biết cậu ta lấy khẩu khí đâu ra.
- Tiểu tử, cậu đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, đợi thái thượng trưởng lão chơi đã với quỷ Nhật quốc xong, sẽ đến lượt cậu.
Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng nói.
Dù sao tối nay Mạc Phàm đều phải chết, không cần phải gấp.
- Ôngta mới là người đang bị chơi.
Mạc Phàm cười thần bí nói.
ể- Tiểu tử, cậu nói linh tinh gì đó?
Đại trưởng lão nhíu mày hỏi.
Rõ ràng thái thượng trưởng lão đang ở thế thượng phong, đùa giỡn Miyamoto Takeshi, sao có thể là người bị đùa giỡn.
Nhưng ông ta vừa nghĩ như vậy, đồng tử biến thành màu xám trắng, nhìn về phía bầu trời.
Đối diện thái thượng trưởng lão, Miyamoto Takeshi vẫn bị thái thượng trưởng lão dùng Đồng Tử Thuật khống chế như trước, giống như tượng gỗ.
- Tiểu tử, mở to mắt của cậu ra mà nhìn, rốt cuộc là ai đang đùa giỡn ai.
Đại trưởng lão cười khinh thường, chỉ về phía bầu trời nói.
- Vậy sao, vậy ông lại nhìn xem.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nói.
Vẻ mặt đám đại trưởng lão nghi ngờ, lại nhìn về phía bầu trời, mắt vốn mở to, trong chớp mắt sắc mặt khó coi.
Chỉ thấy Miyamoto Takeshi bị chém đứt hai tay vẫn còn ở đó, nhưng bên cạnh Miyamoto Takeshi cụt tay, không biết có thêm một Miyamoto Takeshi giống như đúc từ lúc nào.
Ánh mắt Miyamoto Takeshi này rét lạnh, hơi nhếch miệng lên cười mỉa, không giống trúng Vạn Đồng Tử.
Miyamoto Takeshi này vừa xuất hiện, Miyamoto Takeshi cụt tay như hư ảnh nhanh chóng mất đi.
Không chỉ Miyamoto Takeshi cụt tay biến mất, Hộ Trang Đại Trận ở bốn phía, bốn võ sĩ Nhật quốc bị chém đôi vốn ở nơi đó, tựa như tấm màn đen được mở ra, bốn võ sĩ Nhật quốc vẫn quỳ một gối trên đất, một tay ấn lên đại trận, một tay dựng thẳng trước người, duy trì Tứ Giác Hoa Đại Trận.
Một màn này giống như phim điện ảnh tua lại, đến thời điểm không xảy ra chuyện gì.
Ở đây ngoại trừ Mạc Phàm ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, mắt mở to, đứng ngây ngốc như gà gỗ, vẻ mặt khó hiểu.
- Sao lại thế này?
- Vì sao lại như vậy?
- Không phải bốn võ sĩ Nhật quốc đã chết rồi, không phải tay Miyamoto Takeshi bị chính ông ta chém đứt sao, vì sao lại không xảy ra chuyện gì?
Nhất là đám đại trưởng lão, Bạch Tiểu Phi và mỹ phụ, trên mặt là hung ác nham hiểm, như bị người ta tát một cái.
Vừa rồi bọn họ còn giễu cợt Mạc Phàm, ai biết lúc này mới chưa tới một phút, lại xảy ra chuyện như vậy.
- Chuyện này…
- Sao lại có chuyện này?
Đại trưởng lão lắc đầu, khó mà tin nói.
Vạn Đồng Tử của thái thượng trưởng lão, chưa từng có người phá giải được, sao lại như vậy?
- Tiểu Phàm ca, chuyện này là sao vậy?
Bạch Tiểu Manh chớp chớp mắt, vẻ mặt cũng mờ mịt.
- Huyễn Trận!
Mạc Phàm cười nhạt nói.
- Huyễn Trận?
Đám Bạch Tiểu Tuyết nhìn về phía Tứ Giác Hoa Trận kia.