Đám người Mạc Phàm nghe thấy tiếng liền quay đầu nhìn, chỉ thấy mấy bóng dáng 20 tuổi chớp lóe vài cái, từng người xuất hiện trong không khí.
- Là đám người đó?
An Hiểu Hiên nhìn thấy mấy người, lông mày nhíu lại, lạnh lùng nói.
Đám người này không phải ai khác, đúng là đám La Phi thành viên tạm thời của Long Hoa Hội cô và Mạc Phàm gặp ở đại học Đông Hải ngày hôm qua.
- Hiên Hiên, cậu quen bọn họ sao?
Sắc mặt Tiểu Tuyết khẽ đổi, hỏi.
Cô và An Hiểu Hiên lớn lên với nhau từ nhỏ, những người An Hiểu Hiên quen cô đều biết gần hết, khẩu âm của mấy người kia giọng Bắc Kinh, rõ ràng là người gần thủ đô, cô không nhớ rõ An Hiểu Hiên có bạn như vậy?
- Người của Long Hoa Hội, tối qua khi anh và An Hiểu Hiên đến Bạch gia, bọn họ đến tìm anh.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn đám La Phi một cái, trả lời.
Hắn vốn tưởng là ai mở bí cảnh này, không ngờ là người của Long Hoa Hội.
Chỉ hơi suy nghĩ một chút, hắn thoải mái hơn.
Long Hoa Hội có thế lực lớn như vậy, tụ tập đại lão cấp cao Hoa Hạ, sẽ không chỉ mượn chút tâm đầu ý hợp để thành lập, chắc chắn sau lưng có lực lượng người bình thường không thể tưởng tượng được.
- Long Hoa Hội?
Nghe thấy mấy chữ này, sắc mặt Bạch Tiểu Tuyết khẽ đổi.
Người khác không biết Long Hoa Hội, nhưng tổ chức này không phải bí mật với Bạch gia cô.
Tổ chức này thành lập chưa tới 100 năm, thế lực không kém bất luận gia tộc ngàn năm nào, lấy bất kỳ người nào trong đó đều là đại quan tướng soái, xưng bá một phương, ví dụ như Âu Dương Minh Nhật ở Giang Nam.
Trước khi Âu Dương Minh Nhật bị Mạc Phàm giết, có thể nói là người có danh tiếng nhất Giang Nam, tứ đại gia tộc Giang Nam đều phải khách sáo với ông ta.
Tuy sau tên đám người này có tạm thời, còn chưa tính là thành viên chính thức của Long Hoa Hội, nhưng như thái tử gia thời cổ, có thể nói là vô pháp vô thiên ở thủ đô, không ai dám trêu chọc.
Đảng thái tử thủ đô, đua xe nhất tộc mà tin tức hay nhắc tới là đám người này, vậy mà bọn họ gặp người của Long Hoa Hội ở đây.
- Có khả năng lần này gặp phiền phức rồi?
Đám người này tìm Mạc Phàm chắc chắn là xử lý chuyện Âu Dương Minh Nhật, bọn họ còn tới bí cảnh này trước, chỉ sợ không dễ giải quyết như vậy.
- Vậy mà Mạc tiên sinh vẫn nhận ra chúng tôi, đúng là vinh hạnh của chúng tôi rồi.
Nguyên Kiệt nuôi tóc dài hơi nhếch miệng, cười mỉa nói.Giọng điệu nói chuyện không có chút vinh hạnh nào.
Xung quanh ngoại trừ Lam Phi ra, những người khác cười lạnh lùng, tựa như đang nhìn một tên tù nhân sắp chấp hành tử hình.
Mạc Phàm tiếp chiến thư của Vạn Thiên Tuyệt, ba ngày sau sẽ là ngày Mạc Phàm chịu hình phạt, một người bị phán tử hình, bọn họ không cần phải khách sáo.
- Nói xong rồi hả?
Mạc Phàm ôm Tiểu Tuyết liếc mắt nhìn Nguyên Kiệt một cái, trên mặt không có chút gợn sóng hỏi.
- Đương nhiên là chưa, không phải Mạc tiên sinh tiếp chiến thư của Vạn Thiên Tuyệt sao, sao lại đến nơi này, còn dẫn theo nhiều mỹ nữ và trẻ con như vậy, không phải cậu định cho Vạn Thiên Tuyệt leo cây đấy chứ?
Nguyên Kiệt cười nói.
Anh ta không biết sao Mạc Phàm biết bí cảnh này, so với chuyện vì sao Mạc Phàm biết bí cảnh này, anh ta càng quan tâm Mạc Phàm tới nơi này làm gì.
Nếu Mạc Phàm tới chạy nạn, vậy phải nói tiếng xin lỗi, anh ta cũng không phải người biết giữ bí mật gì.
- Leo cây, Mạc tiên sinh là người như vậy sao?
Một mỹ nữ trong đám Lam Phi âm dương quái khí nói.
- Chuyện này thì ai biết được, nhưng nếu Mạc tiên sinh thật sự không nắm chắc, có thể gia nhập Long Hoa Hội chúng tôi, hàng năm Long Hoa Hội chúng tôi đều tuyển một số Long Tướng, với thực lực của Mạc tiên sinh, chắc chắn có thể thành Long Tướng của Long Hoa Hội chúng tôi, chỉ cần Mạc tiên sinh gia nhập Long Hoa Hội chúng tôi, đến lúc đó Long Hoa Hội sẽ ra mặt, bảo Vạn Thiên Tuyệt hủy bỏ quyết đấu lần này, Vạn Thiên Tuyệt sẽ không diệt Long Hoa Hội chúng tôi, Mạc tiên sinh có hứng thú làm Long Tướng của Long Hoa Hội không?
Nguyên Kiệt cười hỏi.
Anh ta vừa nói xong, ngay cả Lam Phi cũng cười.
Mỹ nữ kia lại càng nhếch miệng cười khanh khách.
Những người khác giơ ngón cái với Nguyên Kiệt, trên mặt tràn đầy tán thành.
Hôm qua ở đại học Đông Hải, bọn họ rời đi với vẻ chật vật, tất cả mọi người đều ôm đầy bụng lửa giận, nếu không phải bận đến nơi này, hôm nay bọn họ đã đến Mạc gia thăm hỏi một phen, thuận tiện chế nhạo Mạc Phàm luôn.
Một câu của Nguyên Kiệt không chỉ khiến lửa giận trong lòng bọn họ mất đi, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Long Hoa Hội bọn họ tuyển Long Tướng, nói dễ nghe là cung phụng, nói không xuôi tai thì là tay chân.
Đường đường là Mạc Phàm Đông Hải tới Long Hoa Hội lại làm tay chân, sảng khoái hơn tát Mạc Phàm mấy cái trước mặt mọi người, một chiêu này đúng là quá độc.
Đám Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày, sắc mặt khó coi, lộ ra vẻ tức giận.
Trong mắt A Hào chớp lóe ánh sáng lạnh, quả đấm nắm chặt lại, chân khẽ nâng lên, khi hạ xuống như cự nhân trúng tên ngã xuống đất, khiến đất đai run rẩy.
Chân vừa hạ xuống, thân thể cường tráng của anh ta liền xuất hiện trước người Nguyên Kiệt, cũng nhấc cổ áo Nguyên Kiệt lên, dễ dàng như nắm một con gà.
- Tiểu tử, dám vô lễ với Mạc tiên sinh của chúng tôi, cậu chán sống rồi à?
A Hào trầm giọng nói.
Sắc mặt đám Lam Phi khẽ đổi, lập tức khôi phục như thường.
Thân là thành viên tạm thời của Long Hoa Hội, sao bọn họ chưa từng gặp tình cảnh này, bọn họ sớm quen rồi.
- Tiểu tử, cho anh ba giây, mau lấy tay anh ra, nếu không tôi sẽ khiến anh đẹp mặt.
Nguyên Kiệt không phản kháng, khóe miệng hơi nhếch lên, lạnh lùng nói.
Anh ta vừa nói xong.
Có vài tiếng “Vù vù…” vang lên, từng đợt gió lạnh xuất hiện, bốn bóng dáng nhoáng lên một cái liền đến xung quanh anh ta, bao vây A Hào ở trong.
Bốn người khoảng 3, 40 tuổi, trước ngực thêu chữ “Long” phồn thể, trong mắt chớp lóe tinh quang, khí tức trên người như đao, ép người ta không thở nổi.
Bốn người này đúng là Long Tướng của Long Hoa Hội, bọn họ thân là thành viên tạm thời của Long Hoa Hội, tất nhiên đi ra ngoài phải có người bảo vệ.
- Tiểu tử, nhanh bỏ Nguyên thiếu ra, nếu không cậu sẽ chết!
Một người trong bốn người trầm giọng uy hiếp.
Bầu không khí lập tức khẩn trương hơn.
Trong đôi mắt lạnh lùng của Bạch Tiểu Hàn chớp lóe sắc bén, trong chớp mắt đồng tử biến thành màu trắng, muốn ra tay.
Mạc Phàm cười dịu dàng, ngón tay sáng lên, ba túi kẹo xuất hiện trong tay hắn, hắn xé vỏ đưa cho Tiểu Vũ, Tiểu Ngọc và Tiểu Khương Nguyệt, không để uy hiếp của những người này vào mắt.
- Chị dâu, mấy chị ăn kẹo đi.
Tiểu Vũ nhảy khỏi người Mạc Phàm, ngoan ngoãn cầm kẹo đưa cho đám Tiểu Tuyết.
Đám Lam Phi nhíu mày, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ nghi ngờ.
Bên này sắp đánh nhau rồi, vậy mà bên phía Mạc Phàm lại chia kẹo cho ba tiểu nha đầu.
- Mạc tiên sinh, cậu suy nghĩ thế nào về đề nghị vừa rồi của tôi, nếu cậu không nói gì, có khả năng chúng tôi phải dọn dẹp nô tài không biết mình là ai này.
Nguyên Kiệt cười mỉa nói.
Một hạ nhân bên cạnh Mạc Phàm cũng dám ra tay với anh ta, không biết sống chết.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn về phía đám Nguyên Kiệt, ánh mắt phát lạnh.
- Muốn tôi làm Long Tướng của Long Hoa Hội các anh đúng không?
- Không sai?
- Long Hoa Hội các anh không mời nổi đâu.
Mạc Phàm gọn gàng dứt khoát nói.