- Tiểu tử, lá gan của ngươi lớn nhỉ, người bổn vương muốn giết, ngươi cũng dám cứu?
Long Vương U Châu trầm giọng nói.
Nó há miệng, trong lôi vân trên đỉnh đầu nó có tiếng sấm nổ bùm bùm, giống như tiểu binh đang tạo thế cho vương của mình.
Người mà Long Vương U Châu nó muốn giết lại được người ta cứu, chuyện này không khác gì đánh vào mặt nó?
Trên bầu trời, ánh mắt Mạc Phàm trong veo mà lạnh lùng nhìn Long Vương U Châu.
- Ngươi đừng nói lời vô nghĩa nữa, nếu ngươi chỉ có những lời này, ngươi có thể câm miệng rồi.
Nếu hắn nhát gan, thì tới nơi này làm gì?
Nếu dám đến, vì sao không dám ra tay cứu người khỏi ác long?
Mạc Phàm vừa nói những lời này, không ít người sửng sốt, sau đó hô hấp bị kiềm hãm.
Ở trước mặt Long Vương U Châu, rất nhiều người đứng còn không đứng vững, đứng vững cũng không dám nhìn thẳng Long Vương U Châu.
Tuy Mạc Phàm đứng trên bầu trời, nhưng ở trước mặt Long Vương U Châu khổng lồ, vẫn như gặp sư phụ, vậy mà dám nói chuyện với Long Vương U Châu như thế.
- Tiểu tử này không chỉ có gan lớn, khẩu khí cũng không nhỏ.
- Nghé con mới đẻ không sợ hổ, đợi tiểu tử này đến tuổi chúng ta mới biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra.
- Chuyện này cũng không thể trách cậu ta được, trên đường đi của tiểu tử này chưa bao giờ gặp phải đối thủ, khó tránh khỏi tự cao tự đại.
Một lão giả nói rất rõ ràng, giống như ông ta hiểu rất rõ Mạc Phàm.
- Tự cao tự đại cũng không sao, nhưng phải nhìn xem đối mặt với người nào, chắc chắn lần này tiểu tử kia chịu thiệt rồi.
Một người khác nói.
Bây giờ Mạc Phàm có thực lực cường đại như vậy, đợi một thời gian nữa Mạc Phàm có thể thành người rất mạnh ở Hoa Hạ, thậm chí là trên thế giới.
Mạc Phàm lại cậy mạnh trước mặt Long Vương U Châu, không nói đến huyết thống cao quý của Long Vương U Châu, thực lực Thần Cảnh không thể khinh thường được, cho dù Mạc Phàm là cao thủ Thần Cảnh cũng vậy.
- Đáng tiếc cho một mầm non tốt.
Một lão giả tiếc hận nói.
Cách đó không xa, đám người Long Hoa Hội cười lạnh lùng.
Mạc Phàm thân là Long Vương Long Tổ, đã là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt Long Vương U Châu, vậy mà dám nói với Long Vương U Châu như vậy.
Kết cục Mạc Phàm chọc giận Long Vương U Châu chính là bị Long Vương U Châu diệt, đây là cảnh mà bọn họ muốn nhìn thấy nhất.
Không chỉ có đám Long Hoa Hội, trên một đỉnh núi ở phía đối diện Long Hoa Hội, lông mày mỹ nữ mặc hắc y cũng nhăn lại, trong đôi mắt lóe lên vẻ phức tạp.
- Seiten đại nhân, tiểu tử này đúng là càn rỡ.
Cho dù là cô ta khi đối đầu với con rồng này cũng có ý nghĩ muốn quỳ xuống, vậy mà Mạc Phàm không để Long Vương U Châu vào mắt, giống như con rồng này là con rắn.
Lão giả ẩn nấp trong hắc vụ nhướn mày liếc mắt nhìn về phía bầu trời, nhìn Mạc Phàm ở trong không trung, trong mắt lóe lên dị sắc.
- Có phải càn rỡ hay không, cô sẽ biết nhanh thôi.
Lão giả khàn khàn nói.
- Ý của Seiten đại nhân là tiểu tử đó?
Mỹ nữ mặc hắc y nhướn mày, lộ ra chút khó hiểu.
- Không sai, chỉ sợ cậu ta còn lợi hại hơn chúng ta nghĩ nhiều.
Lão giả cười nói.
- Làm sao có thể?
Mỹ nữ mặc hắc y lại liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, nói.
Mạc Phàm đi trong không trung là chuyện không khó đối với nhiều Tiên Thiên Tông Sư, loại trừ mưa gió cũng không phải chuyện gì đáng ngại.
Ngoại trừ kiêu căng ra, người Hoa Hạ này có gì đáng sợ, cô ta không biết.
Lão giả cười không nói gì thêm, nhìn về phía Mạc Phàm và Long Vương U Châu.
Trong sơn cốc, đôi mắt to như đèn lồng của Long Vương U Châu co rụt lại, sắc bén lóe ra bốn phía, trong chớp mắt nhiệt độ xung quanh giảm xuống dưới 20 độ.
Mạc Phàm chỉ là một nhân loại nhỏ bé, cứu người dưới tay nó còn chưa tính, khẩu khí cũng lớn như vậy.
Long Vương U Châu nó sống mấy ngàn năm, gặp vô số tu sĩ nhân loại cường đại, nhưng chưa một ai dám nói chuyện với nó như vậy.
Nhất là người tuổi như Mạc Phàm, lại càng không có nửa người.
- Tiểu tử, ngươi biết chữ tử viết thế nào không?
Long Vương U Châu trầm giọng nói.
Mạc Phàm cười khẽ, lắc đầu.
- Tôi không biết chữ tử viết thế nào, nhưng tôi biết làm sao khiến một con rồng chết.
Hắn đường đường là y tiên bất tử, biết làm sao cứu một con rồng, cũng biết làm sao giết được con rồng.
Long Vương U Châu nheo mắt, trong mắt nó tràn đầy lửa giận.
Nhưng mà ngay sau đó.
Nó không chỉ không nổi giận, trái lại còn cười hung ác nham hiểm.
- Khá lắm, tiểu tử, vậy bản Long Vương sẽ dạy ngươi viết chữ tử thế nào?
Nói xong nó không nói nhiều lời vô nghĩa với Mạc Phàm nữa, há cái mồm to như bồn máu.
“Bùm bùm!” Tiếng lôi khiến người ta đau nhức màng tai vang lên.
Một đạo tia chớp còn thô to như cái đùi xuất hiện từ miệng nó, gập lại trong không trung, tựa như một thanh đao chém về phía phi cơ trực thăng kia.
Không phải tiểu tử này rất thích cứu người sao, vậy nó cứ giết hai người kia, xem tiểu tử này cứu thế nào?
Tốc độ tia chớp vô cùng nhanh,trong chớp mắt đã đến trước phi cơ trực thăng.
Hai phi công kia vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, nhìn thấy tia thiểm điện kia đánh tới, sắc mặt thay đổi.
Không chỉ có anh ta, vẻ mặt những người khác trên phi cơ trực thăng cũng ngẩn ra, muốn chạy trốn, nhưng cơ thể giống như bị đóng đinh, vốn không nghe sai bảo.
Thấy tia thiểm điện sắp đánh vào phi cơ trực thăng, nổ phi cơ trực thăng thành mảnh nhỏ.
Trong một con mắt Mạc Phàm chớp lóe kim quang, nhìn về phía phi cơ trực thăng kia, hai chữ vang lên từ miệng hắn.
- Luân Hồi!
Hai chữ mới vang lên, một vòng xoáy màu vàng to lớn lập tức xuất hiện trước phi cơ trực thăng.
Lôi điện biến mất vào trong vòng xoáy, tựa như trâu đất xuống biển không tạo ra ảnh hưởng gì liền biến mất không thấy.
Trên phi cơ trực thăng, mọi người nhìn vòng xoáy kia lại sửng sốt.
Chỉ sợ đạo thiểm điện kia còn hòa tan được sắt thép, Mạc Phàm chỉ liếc mắt một cái liền hóa giải được lôi điện.
- Chuyện này…
- Còn không đi?
Mạc Phàm liếc mắt nhìn người điều khiển trong cabin, nhắc nhở.
Lúc này người trong phi cơ trực thăng mới lấy lại tinh thần, người lái máy bay không do dự bay về nơi xa.
Bọn họ ở đây cũng không giúp được gì, còn bị Long Vương nhìn chằm chằm, vẫn nên nhanh rời đi tốt hơn.
Chỉ là phi cơ trực thăng này mới rẽ ở trong không trung, còn chưa bay ra, một trong hai phi công được Mạc Phàm cứu nhìn sau lưng phía xa Mạc Phàm, sắc mặt lập tức thay đổi.
- Mạc tiên sinh cẩn thận.
Tuy anh ta không biết Mạc Phàm, nhưng giọng nói của Long Vương U Châu truyền khắp thủ đô, chỉ có khả năng người thanh niên này là Mạc Phàm danh trấn Hoa Hạ.
Được người này nhắc nhở, mọi người vội vàng nhìn về phía sơn cốc, sắc mặt đều thay đổi.
Bỗng nhiên Long Vương U Châu ở trong sơn cốc không thấy nữa, tựa như ảo giác biến mất trong hư không.
“Bùm!” Không ít người chảy đầy mồ hôi lạnh.
Thân thể Long Vương U Châu khổng lồ như vậy, động như sấm, đi như núi, nhất cử nhất động đều mang động tĩnh động đất tuyết lở.Cứ biến mất như vậy, không có một chút âm thanh nào,như vậy càng đáng sợ.
Mọi người chậm rãi quay đầu, lại nhìn về phía Mạc Phàm đứng trên không.
Chỉ thấy hình rồng to lớn huyễn hóa mà ra ở sau lưng Mạc Phàm, cùng tiếng long ngâm vang vọng bầu trời.
- Tiểu tử, bổn vương cũng xem ngươi giế t chết rồng thế nào?