Đám Hỗn Độn muốn phong ấn hắn, hắn mới chỉ lấy Hỗn Độn Nguyên Mộc mà thôi, sao có thể đơn giản như vậy.
- Thứ này, các người chơi đi.
Hai tay Mạc Phàm vũ động, vẽ trên không.
Chỉ trong phút chốc, một phù lục màu đỏ vô cùng phức tạp trôi nổi trước người hắn, khí tức cổ xưa, tang thương, yêu dị tỏa từ phù lục này ra.
- Phân!
Mạc Phàm khẽ quát, phù lục chia ra làm bốn.
- Đi!
Ngay sau đó, phù lục biến mất không thấy, khi xuất hiện đã đến trong mi tâm bốn người.
Bao gồm Hỗn Độn bên trong, hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, chỉ cảm thấy mi tâm đau xót, trong chớp mắt sắc mặt khó coi.
- Mạc Phàm, đây là thứ gì?
Hỗn Độn hơi híp mắt lại, lạnh giọng hỏi.
Ông ta không biết thứ này là gì, nhưng có thể cảm nhận được mơ hồ đây không phải thứ tốt.
- Một loại nguyền rủa, có thể khiến các người không thoát được một thời gian.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Nguyền rủa này tên là Thiên Thần Huyễn, chuyên đối phó Thần Chuyển Chi Thuật.
Có thể thông qua thần hồn trên vật dẫn của Thần Chuyển Chi Thuật, lan tràn đến bản thể.
Cho dù là thiên tài huyễn thuật Thần Cảnh đỉnh phong, dưới Thiên Thần Huyễn cũng phải mất phương hướng rất lâu, cũng không thoát được.
Một tuần nữa hắn phải đến Nhật quốc, lúc này để đám Hỗn Độn ở yên trong Thiên Thần Huyễn đi.
Sắc mặt Bạch Hổ và Chu Tước thay đổi, giống như vừa uống một ngụm nước, được người ta nói trong nước có độc.
- Mạc Phàm, vậy mà cậu hạ nguyền rủa với chúng tôi, may mà chúng tôi trục xuất cậu khỏi Long Tổ, nếu không một yêu nhân sử dụng tà thuật như cậu, không biết sẽ phá hỏng tên tuổi của Long Tổ đến mức nào.
- Nguyền rủa này sẽ không giết người, chỉ làm các người mất phương hướng ở bên trong, nếu ông cho là tà thuật, vậy tùy các ông.
Mạc Phàm cười khinh thường, lắc đầu nói.
Nếu hắn là yêu nhân, vậy tuyệt đối không phải là nguyền rủa Thiên Thần Huyễn đơn giản như vậy, hắn sẽ khiến đám Hỗn Độn muốn sống không được, muốn chết không xong.
Cho dù là bây giờ, hắn muốn làm như vậy cũng chỉ là chuyện một ý niệm trong đầu.
- Mạc Phàm, đợi tôi ra khỏi đó, tôi nhất định sẽ tự mình tới cửa bái phỏng.
Hỗn Độn nắm chặt tay, ấp úng nói.
Giọng nói như sấm trong tầng mây, khiến tim người ta đập nhanh một cách khó hiểu.
Bình thường ông ta ít khi xuất hiện, cũng ít khi ra tay, không phải ông ta không muốn ra tay, mà vì vốn dĩ không cần ông ta ra tay.
Ai biết lần này không chỉ không giam được Mạc Phàm, ngay cả ông ta đều trúng nguyền rủa của Mạc Phàm, hoàn toàn là trộm gà còn mất nắm thóc.
Ông ta đường đường là người nắm quyền ở Long Tổ, sao có thể chấp nhận thất bại như vậy?
- Không cần các người tới tìm tôi, đợi tôi quay về, tôi sẽ tìm ông.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Đến mức độ này, hắn và đám Hỗn Độn không thể dịu đi.
Nếu như đã đứng về phía đối lập, vậy thì xử lý luôn đám Hỗn Độn, dù sao thêm đám Hỗn Độn nữa cũng không nhiều.
- Mạc Phàm, tuy tôi rất muốn cậu chết, nhưng tôi hi vọng cậu có thể quay về từ nước ngoài, tôi sẽ tự tay giết cậu.
Hỗn Độn lạnh lùng nói.
- Yên tâm, tôi nhất định còn sống quay về, nhưng mà trước đó, bốn người hãy đợi đó cho tôi.
Mạc Phàm vẫn không có ý định thả đám Hỗn Độn ra, dời mắt nhìn Chu Tước và người đàn ông trung niên.
Chu Tước vốn bị động tác của Mạc Phàm dọa sợ sắc mặt trắng bệch, bây giờ bị Mạc Phàm nhìn chăm chú như thế, thân thể lập tức căng thẳng, giống như bị cự nhân bắt.
- Mạc Phàm, cậu muốn làm gì, chẳng lẽ cậu muốn là địch với cả Long Tổ, cậu dám động vào con gái tôi một chút, tôi đảm bảo sẽ bảo tiểu đội Thanh Long liều chết đuổi giết cậu.
Ánh mắt trưởng lão Chu Tước âm trầm, ngăn cản trước người Chu Tước, cảnh giác nói.
Bọn họ dùng vật dẫn, cho dù trúng nguyền rủa của Mạc Phàm cũng không bị Mạc Phàm gi ết chết.
Nhưng Chu Tước thì khác, Chu Tước đang ở bên cạnh Mạc Phàm.
Ngay cả bọn họ mà Mạc Phàm cũng dám động, ra tay với Chu Tước thì càng không nói chơi.
Với thực lực của Mạc Phàm, chắc chắn Chu Tước không phải đối thủ của cậu ta.
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe lạnh lẽo, cười lạnh lùng.
- Nếu tôi muốn giết cô ta, bà nói gì cũng không có tác dụng, nhưng bà muốn thử sao, tôi ra tay giết cô ta, bà ra lệnh cho Thanh Long đuổi giết tôi, hay lập tức câm miệng?
- Cậu!
Trưởng lão Chu Tước nhíu mày, mắt đảo liên tục, không dám nói gì nữa.
Ánh mắt Mạc Phàm chỉ đảo qua Chu Tước, liền dời đi, nhìn người đàn ông trung niên kia.
- Tôi nhớ rõ tôi vừa nói mình sẽ đáp lễ cho Dạ Vô Nhai đúng không?
Mạc Phàm hỏi.
Mạc Phàm vừa nói những lời này.
“Cộp!” Người đàn ông trung niên quỳ trên đất, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy xuống khuôn mặt trắng bệch của ông ta, nhưng ông ta không dám giơ tay lên lau.
- Mạc tiên sinh tha mạng.
Ông ta tưởng rằng Mạc Phàm sẽ không thoát khỏi tay Hỗn Độn và tứ đại trưởng lão, bây giờ Mạc Phàm không chỉ không bị phong ấn, còn hạ nguyền rủa với đám Hỗn Độn.
Ngay cả Hỗn Độn đều không lọt vào mắt Mạc Phàm, ông ta phải làm sao đây.
- Tôi không giết ông, tôi còn muốn đáp lễ Dạ Vô Nhai thông qua ông nữa mà.
Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi nói.
- Thông qua tôi?
Người đàn ông chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt như trước.
Không đợi ông ta làm rõ Mạc Phàm đáp lễ Dạ Vô Nhai thông qua ông ta thế nào, Mạc Phàm vươn một tay ra, lực lượng mạnh đột nhiên xuất hiện.
Thân thể ông ta không tự chủ được bay lên, bay về phía tay Mạc Phàm.
Xung quanh, đám Hỗn Độn nhíu mày nhìn Mạc Phàm, vẻ mặt cũng khó hiểu.
- Tiểu tử này đáp lễ Dạ Vô Nhai gì nhỉ?
Người đàn ông trung niên đến bên cạnh Mạc Phàm, một tay Mạc Phàm ấn lên màn hào quang màu vàng đất trên người người đàn ông trung niên, một tay khác dựng thẳng trước ngực, chú ngữ cổ xưa phát ra từ miệng hắn.
Theo những chú ngữ này xuất hiện, phù văn màu xanh hiện lên trên cánh tay hắn chạm vào màn hào quang.
Những phù văn này vừa xuất hiện, giống như còn sống, theo tay Mạc Phàm bơi lên trên màn hào quang.
Chỉ trong phút chốc, trên màn hào quang màu vàng phủ kín phù văn màu lục.
Phù văn không dừng lại, mà chảy vào trong lòng đất.
ắ ắ ổNhìn những phù văn này, mắt Hỗn Độn hơi nheo lại, sắc mặt thay đổi theo.
- Mạc Phàm, cậu muốn cướp địa mạch chi lực sao?
Địa mạch chi lực thủ đô do Dạ Vô Nhai nắm trong tay, màn hào quang màu vàng đất trên người người đàn ông trung niên là địa mạch chi lực ngưng tụ thành.
Mạc Phàm làm như vậy, rõ ràng là đang cướp địa mạch chi lực.
- Chuyện này…
Hỗn Độn mới mở miệng, trong phòng ngoại trừ Mạc Phàm ra, sắc mặt những người khác đều thay đổi.
Nắm giữ địa mạch chi lực thủ đô, có ý nghĩa đất đai thủ đô phải nghe người đó khống chế.
Chỉ cần người đó nguyện ý, một ý niệm trong đầu cũng có thể biến núi cao thành khe hẹp, biến vực sâu thành đồi núi.
Những chuyện này không quan trọng, quan trọng là… Địa mạch chi lực có thể thay đổi linh khí gió êm dịu thủy, có thể biến một vùng sơn ích thủy thành phong thủy bảo địa nồng đậm linh khí một cách dễ dàng.
Có thể nói nắm giữ địa mạch chi lực, hoàn toàn là nắm giữ một tòa thành.
Nắm giữ địa mạch thủ đô, cũng là một trong những nguyên nhân Long Hoa Hội có thể đặt chân ở thủ đô.
Bây giờ Mạc Phàm muốn cướp địa mạch của Long Hoa Hội?