Lam Điệp và Tôn Huyền Cơ nhíu mày, lo lắng nhìn về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm muốn đến Nhật quốc cứu nhiều người Bạch gia như vậy, đã đủ phiền phức.
Cho dù Mạc Phàm đánh bại nhà Miyamoto, đánh bại Abe Seimei, Nhật quốc sẽ từ bỏ ý đồ, để Mạc Phàm bình yên quay về sao?
Tuy Nhật quốc không có vũ khí hạt nhân, nhưng vũ khí tiên tiến khác không kém Hoa Hạ, lực lượng quânsự trên biển còn mạnh hơn Hoa Hạ một chút.
An Hiểu Hiên cố chấp đi theo, chỉ càng làm tăng gánh nặng cho Mạc Phàm.
Mạc Phàm bưng chén trà lên uống một ngụm, một lúc lâu sau mới mở miệng.
- Có thể, cô chuẩn bị đi, có khả năng chúng ta sẽ đến Nhật quốc bất cứ lúc nào.
An Hiểu Hiên nhướn mày, vẻ mặt sửng sốt.
Sau khi Tiểu Tuyết đến Nhật quốc, mấy ngày nay cô hối hận đến mức ruột sắp đứt rồi, mỗi lần ngủ đều không ngủ ngon.
Thân là bạn thơ ấu, gần như là cô chưa từng rời xa Tiểu Tuyết quá lâu, vậy mà lần này ở lại Giang Nam, không đến Nhật quốc với Tiểu Tuyết.
Cho nên mấy ngày nay cô luôn ở Mạc gia, đợi Mạc Phàm quay về.
Nếu không đi cùng với Tiểu Tuyết, dù thế nào cũng phải đi cùng Mạc Phàm đưa Tiểu Tuyết về, cho dù Mạc Phàm không đưa cô đi cùng, cô cũng sẽ quấn quít làm phiền để được đi theo.
Bình thường cô không quá tốt với Mạc Phàm, được tiện nghi ỷ có Tiểu Tuyết mà gây khó dễ cho hắn.
Cô tưởng rằng Mạc Phàm sẽ gây khó dễ với cô một lát, thậm chí cô còn chuẩn bị tâm lý đấm lưng rửa chân cho Mạc Phàm rồi.
Ai biết cô mới mở miệng, Mạc Phàm không nói điều kiện gì liền đồng ý luôn.
Trái ngược lớn như vậy, khiến cô không thích ứng được, không giống với lẽ thường chút nào.
- Mạc Phàm, anh cứ đồng ý như vậy sao?
- Còn thế nào mới đồng ý?
Mạc Phàm cười hỏi.
An Hiểu Hiên đứng tại chỗ lâu như vậy, không nói một câu nào, cũng không chịu rời đi, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Đổi lại là bình thường, tiểu ma nữ kiêu ngạo như vậy không sớm gào lên, thì không thèm quan tâm đ ến lý lẽ, đùa giỡn người khác rồi.
Lần này đứng ở đó kìm nén lâu như vậy, đúng là không dễ dàng với tiểu ma nữ này.
Nếu tiểu ma nữ này muốn đi như vậy, mang theo cô đi một chuyến là được.
Dù sao hắn không chỉ mang mình An Hiểu Hiên đi.
An Hiểu Hiên thấy Mạc Phàm không nói đùa, trong lòng vui vẻ đồng thời vội vàng dừng đề tài này.
- Không có gì, đàn ông phải đồng ý với phụ nữ một cách sảng khoái như vậy, không thể có một chút do dự, khi nào anh xuất phát, bổn đại tiểu thư đã thu dọn đồ xong, bây giờ có thể đi.
An Hiểu Hiên lấy túi xách Gadino bản số lượng có hạn trong bụi hoa bên cạnh ra, dáng vẻ như lập tức rời đi.
Mạc Phàm không có ý đùa giỡn với tiểu ma nữ này, hắn bỏ chén trà xuống đứng dậy, nhìn về phía Đông mặt trời mới ló ra.
Đã bố trí ở Giang Nam xong, cũng đến lúc đi Nhật quốc rồi, gặp đám người không biết trời cao đất rộng kia một lần.
Nghĩ đến chuyện này, chiến ý tràn từ người hắn ra.
Lam Điệp, An Hiểu Hiên và Tôn Huyền Cơ ở bên cạnh run rẩy, luồng điện chảy từ trán bọn họ xuống phía dưới, trong chớp mắt đã đến gót chân, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Ánh mắt ba người nhìn Mạc Phàm thay đổi, không ai dám nói gì.
…
Không lâu sau, một chiếc xe mobile home chở Mạc Phàm, An Hiểu Hiên, Tiểu Vũ, Tiểu Ngọc, Tiểu Khương Nguyệt cùng với Bạch Vô Song lái về phía cảng biển Đông.
Hắn ra ngoài nhiều như vậy mà chưa từng mang Tiểu Vũ đi, Tiểu Vũ đã sớm vô cùng bất mãn, nhất là lần này đi Nhật quốc mang Tiểu Tuyết về, hắn không có biện pháp đành phải mang theo Tiểu Vũ.
Nếu mang theo Tiểu Vũ, Tiểu Ngọc và Tiểu Khương Nguyệt hai đồ đệ khác cũng không thể để ở nhà, cuối cùng hắn đành phải mang theo cả Bạch Vô Song.
Tuy Bạch Vô Song tu luyện không lâu, nhưng là Cực Âm Chi Thể, nên tu vi cao nhất trong số những người Mạc gia tu luyện sau, không chỉ mở Bách Hoa Bạch Đồng Tử, còn đến cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ.
Có cô ở đây, có thể trông chừng ba đứa bé.
Còn tiểu ma nữ An Hiểu Hiên này, giao đám Tiểu Vũ cho An Hiểu Hiên, hắn thật sự rất lo lắng.
Có một lần bọn họ đi lên núi du ngoạn, rõ ràng là đường núi thẳng tắp, chỉ có thêm một số cây cối, vậy mà An Hiểu Hiên bị lạc ba lần, vẫn nên mang theo Bạch Vô Song thì hơn.
Đám Tiểu Vũ vừa lên xe, liền dán sát vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, giống như ba đứa bé chưa bao giờ ra khỏi nhà, không ngừng chỉ trỏ.
An Hiểu Hiên thì đeo tai nghe điện thoại ngồi một chỗ, nghiêng đầu sang một bên, không thèm nhìn Mạc Phàm, biểu cảm như nhìn người đàn ông nào cũng không vừa mắt, giống như đàn ông khắp thiên hạ đều nợ tiền cô.
Mạc Phàm không để ở trong lòng, linh khí xuất hiện trên ngón tay phải, khắc họa trong không trung.
Chỉ trong phút chốc, một ký hiệu thành hình, bay về hướng xe đang chạy, trong chớp mắt đã biến mất không thấy.
Ký hiệu vừa bay đi, Bạch Vô Song ở bên cạnh Mạc Phàm khẽ mở môi son.
Hôm nay Bạch Vô Song buộc mái tóc đen dài như thác nước thành đuôi ngựa, mặc chiếc váy dài tay màu đen, hai chân thon dài lộ ra bên ngoài.
Quần áo bó sát, gương mặt tuyệt mỹ, dáng người đẫy đà, khí tức điềm tĩnh lãnh nhạt, khiến cô trở nên xinh đẹp không nói nên lời, giống như vốn đã như vậy, hay là do hồn nhiên dưỡng thành.
Cho dù Mạc Phàm đã ngưng tụ Thần Nguyên, nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Vô Song, ánh mắt cũng sẽ bị hấp dẫn.
- Mạc tiên sinh, chúng ta đến biển Đông hay là đến sân bay khu đông đây?
Bạch Vô Song nhìn phương hướng xe Mobile Home đi, tò mò nói.
Hương lan nhàn nhạt cũng thổi về phía Mạc Phàm.
Muốn đến Nhật quốc có hai loại phương pháp, đi thuyền và máy bay.
Cảng biển Đông và sân bay khu đông đều ở phía đông, có vẻ gần biển Đông hơn.
- Đến cảnh biển Đông.
Mạc Phàm nói.
- Chúng ta ngồi quyền đến Nhật quốc sao?
- Xem như là vậy.
- Nếu ngồi thuyền thì mất nhiều thời gian hơn đi máy bay mà?
Bạch Vô Thành nhíu mày, cảm thấy khó hiểu nói.
Ngồi thuyền từ Giang Nam đến Nhật quốc cần ba ngày hai đêm, đi máy bay chỉ cần ba tiếng, thời gian chênh nhau quá nhiều.
- Chúng ta ngồi thuyền, còn nhanh hơn cả máy bay.
Mạc Phàm mỉm cười, thần bí nói.
Không biết phủ đệ tiên nhân sẽ mở ra lúc nào, nhưng có thể không bỏ qua thì hắn sẽ không bỏ qua, dù sao cũng là động phủ của tu sĩ Kim Đan kỳ, rất có khả năng bên trong có thứ hắn dùng được.
Thời gian vốn rất eo hẹp, sao hắn có thể lãng phí thời gian đi đường?
Bọn họ đi thuyền, tất nhiên không thể là thuyền bình thường.
- Còn nhanh hơn máy bay sao?
Bạch Vô Song nhướn mày, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó.
- Mạc tiên sinh, ý của cậu là?
- Lát nữa cô sẽ biết thôi.
Mạc Phàm không nói thẳng ra, cười nói.
Bạch Vô Song cũng không hỏi nhiều, hữu ý vô ý nhìn Mạc Phàm, trong đôi mắt tràn đầy vẻ phức tạp.
Hơn một tiếng sau, xe Mobile Home tiến vào cảng biển Đông, dừng ở một chỗ trống.
Xe vừa mới dừng lại, đám Mạc Phàm còn chưa kịp xuống xe, một giọng nói ngả ngớn truyền từ phía xa tới.
- Mỹ nữ, em cũng đến Nhật quốc sao, anh có thuê phòng VIP ở trên con thuyền này, có rảnh thì buổi tối có thể tới tìm anh nha…