Chương 1886
“Thành công ư? Dựa vào năng lực của ngươi nhảy xuống không chết thì cũng xem là thành công rồi sao?” Phượng Khương Trần chế giễu nói.
“Đương nhiên là không, mục đích của ta là làm cho những người bình thường nhảy xuống cũng sẽ không chết.” Nói về lý tưởng thì đôi mắt của Tả Ngạn phát sáng đến mức có thể làm chói mắt những người bình thường.
Phượng Khương Trần biết, Tả Ngạn cũng như cốc chủ Huyền Y cốc một kẻ điên về y học, họ đều là Frankenstein, muốn thuyết phục loại người này phải lấy ra thứ gì đó khiến họ tin tưởng.
“Tả Ngạn, con diều đó của ngươi dù có lớn cỡ nào cũng không cách nào làm cho người bình thường nhảy xuống mà không chết.” Phượng Khương Trần hiểu rõ thứ Tả Ngạn muốn làm đại loại là dù bay gì đó.
Sử dụng diều cỡ lớn không phải là không được, nhưng khi Tả Ngạn chế tạo, hắn đã hoàn toàn không có xem xét vấn đề chất liệu gỗ và sức gió.
Phượng Khương Trần từng thấy Tả Ngạn làm một con diều lớn bình thường, bản phóng to. Hắn không chọn chất liệu gỗ nhẹ, càng không xem xét những vấn đề về lực cản của con diều nên thất bại của Tả Ngạn là không còn nghi ngờ gì nữa.
“Bây giờ không thể không có nghĩa là tương lai cũng không thể, rồi cũng có một ngày ta sẽ làm cho người bình thường nhảy từ trên cao xuống mà không chết.” Đây là sự cố chấp của kẻ đam mê nghiên cứu, bọn họ tin tưởng vào quan điểm của mình và cố gắng phấn đấu vì nó.
“Tương lai ư? Tương lai là bao nhiêu năm sau? Đến lúc ngươi đầu tóc bạc phơ đi không nỗi nữa sao?”
“Đương nhiên là không phải, ta tin ngày đó sẽ không còn bao lâu nữa.” Tả Ngạn vô cùng tự tin. Phượng Khương Trần không muốn đả kích hắn, nhưng vì kế hoạch của mình nên không thể không nói: “Đúng là sẽ không quá lâu, lý tưởng của ngươi giờ ta cũng có thể làm được, ta có thể làm cho người bình thường nhảy từ trên cao xuống mà không chết.”
Phượng Khương Trần mỉm cười nhìn Tả Ngạn và đợi chờ phản ứng của hắn.
Đúng như Phượng Khương Trần đã dự tính, sau khi Tả Ngạn nghe xong há hốc miệng và liên tục lắc đầu: “Không được, không được, ta không tin, ta còn không nghĩ ra cách thì cô có thể nghĩ ra cách gì đây.”
“Có tin hay không thử là biết ngay, chúng ta cược một ván được không?” Phượng Khương Trần cười rạng rỡ đến mức không giấu hết được mưu tính trong đôi mắt nàng.
“Cược? Cược cái gì? Cược thế nào?” Tả Ngạn thực sự đã bị mắc lừa.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!