Chương 405
Nhờ ống tay áo chặn lại, Phượng Khương Trần khởi động túi trị liệu thông minh, trong tiếng rên rỉ đau đớn của Tôn phu nhân, âm thanh “tích tích” của túi trị liệu thông minh cũng bị che lấp hoàn toàn.
Phượng Khương Trần nắm lầy tay Tôn phu nhân, vừa tiến hành kiểm tra cho Tôn phu nhân vừa xem xét kết quả chẩn đoán của túi trị liệu thông minh.
Tôn Chính Đạo vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Phượng Khương Trần không rời mắt, nhưng đúng lúc này, một tiếng “cạch” lớn bỗng nhiên vang lên bên ngoài, cánh cửa mở ra, Tôn Chính Đạo buộc phải dời mắt đi chỗ khác, mà Phượng Khương Trần cũng thuận lợi xem xong kết quả chẩn đoán.
Giống hệt như phán đoán của nàng, là viêm túi mật cấp tính, hơn nữa một phần túi mật đã bị hoại tử, cần phải phẫu thuật cắt bỏ phần hoại tử.
Phượng Khương Trần bỏ tay áo xuống, trong lòng đã có dự tính…
“Phượng đại phu.” Người vừa mới xông vào cửa là một thiếu niên khoảng chừng hai mươi tuổi, nước da trắng nõn, không phải cảm giác trắng bệch ốm yếu mà là do lâu ngày không thấy ánh mặt trời tạo thành, ánh mắt nhìn về phía Phượng Khương Trần tràn ngập cuồng nhiệt và sùng bái.
Vừa bước vào phòng, hắn đã cúi đầu hành lễ với nàng: “Sư phụ đến rồi, xin nhận của đồ đệ một lạy.”
Phượng Khương Trần vội vàng tránh né, không chịu nhận một lạy này của hắn.
“Tôn công tử khách khí rồi.” Nàng còn chưa đồng ý thu nhận đồ đệ mà, sao hắn có thể…
Nếu đồ đệ đã muốn khảo nghiệm sư phụ thì với tư cách là sư phụ, nàng đương nhiên cũng có thể khảo nghiệm đồ đệ.
Muốn làm đồ đệ của nàng? Có thể…
Hãy rèn luyện lòng can đảm trước hãng nói, nhớ đến trước kia bài học đầu tiên của mình chính là giải phẫu thi thể, lúc đó nàng cầm dao không dám ra tay, khi người hướng dẫn thọc dao xuống, sắc mặt nàng trở nên tái nhợt, khi người hướng dẫn thản nhiên lấy từng bộ phận trong cơ thể ra ngoài, nàng sợ tới mức ngắt xỉu ngay tại chỗ, suốt một tuần sau đó, nàng ăn cái gì cũng nôn, ăn một bát mì lòng già, nàng trực tiếp nôn hết tất cả thức ăn trong dạ dày ra.
Nhưng chuyện này làm nhiều cũng quen, sau đó, nàng có thể vừa xem đàn em khoá dưới giải phẫu thi thể vừa ăn mì lòng cay mà mặt không đổi sắc.
Muốn làm đồ đệ của nàng thì nhất định phải vượt qua bài kiểm tra ấy.
Tên Tôn Tư Hành yếu ớt thư sinh này không biết có bản lĩnh đó hay không?
Nếu có thì tốt, nàng đã tìm được một người trợ lý đắc lực, có thể mặc sức chà đạp; Nếu không có thì xin lỗi, Phượng Khương Trần nàng tuyệt đối không thu nhận.
Phượng Khương Trần khẽ nheo mắt lại, cả người toả ra hơi thở nguy hiểm khiến Tôn Chính Đạo và Tôn Tư Hành phải rùng mình, trong lòng hai người bỗng nhiên trào dâng một cảm giác bất an, ngẩng đầu lên nhìn Phượng Khương Trần một lần nữa thì nàng đã thu hồi cảm xúc của mình, bình tĩnh nói kết quả chẩn bệnh của Tôn phu phân cho Tôn Chính Đạo biết.
“Đúng là vậy, không biết Phượng cô nương có cách chữa trị nào không?” Tôn Chính Đạo nghiêm túc nói.
Chuyện này liên quan rất lớn đến sức khoẻ của phu nhân hắn và tương lai của con hắn.
“Có.” Phượng Khương Trần trả lời ngắn gọn, lông mi khẽ run lên, che giấu ánh sáng trong mắt.
Muốn ta chữa trị cho Tôn phu nhân, được thôi…
Đưa ta đi gặp Cửu hoàng thúc đã!
Phượng Khương Trần là ai chứ?
Là người bản lĩnh và can đảm nhất kinh thành này!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!