Chương 440
Đi ra khỏi đường chính, xe ngựa của Phượng Khương Trần chạy vào một con phố không rộng lắm, Phượng Khương Trần còn đang suy nghĩ, nên làm thế nào mới có thể âm thầm truyền ra tin nàng và Lục Thiếu Lâm có qua lại đây chứ?
Lục Thiếu Lâm là người của Cửu hoàng thúc cũng tốt, của Hoàng thượng cũng không sao, đều không ảnh hưởng gì đến nàng, chỉ cần nàng có thể dựa thế là được, mà nàng tin tưởng Lục Thiếu Lâm cũng bằng lòng cho nàng làm như thế.
“Lọc caiLỌC caiLọC..– Một tiếng vó ngựa dồn dập đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Phượng Khương Trần, ngay sau đó là một tiếng hí vang.
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
“Đâm chết người rồi.”
Tiếng kêu cứu truyền đến, Phượng Khương Trần vội vàng mở cửa sổ ra nhìn, chỉ thấy một con ngựa thật lớn có màu đỏ thẫm đột nhiên chạy ra từ con đường nhỏ bên cạnh.
Con ngựa kia có vẻ đã bị làm kinh sợ, nó lao vun vút như điên, đụng ngã lăn không ít sạp quán, người qua đường hai bên cũng không tránh kịp, đều bị nó đụng ngã lăn quay xuống đất. Có mấy người tài gan dạ muốn tiến lên khống ché, lại bị nó đá văng, con ngựa này căn bản không cho ai đến gần mình.
Trên người nó không có roi hay dây thừng, lại xem dáng vẻ nghênh ngang không được thuần hóa đó, nghiễm nhiên là một con ngựa hoang.
Ngựa hoang? Sao ngựa hoang lại xuất hiện trong thành? Mà chỉ thoắt một cái, Phượng Khương Trần đã hiểu ra, con ngựa hoang này là nhắm vào nàng, không thì sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Con ngựa bị hoảng loạn gây chuyện, nàng ngã xuống từ trên xe ngựa, không chết cũng tàn tật, hơn nữa không bắt được hung thủ.
Cao, thủ đoạn quá cao siêu.
“Tiểu thư.” Ngay thời khắc nhìn thấy con ngựa hoang lao tới, xa phu đã kéo dây cương lại, nhưng mà…
Khoảng cách này quá gần, tốc độ của con ngựa hoang kia lại quá nhanh, căn bản không kịp.
“Nhảy xuống xe.”
Nhìn thấy ngựa hoang đã sắp xông lên, Phượng Khương Trần hoàn toàn không nghĩ ngợi. Không đợi xe ngựa dừng lại, nàng đã trực tiếp mở cửa ra, liếc mắt nhìn về hướng có thẻ tiếp đất được, sau đó thì đưa hai tay ôm đầu chuẩn bị nhảy xuống.
“Cô nương này thật gan dạ sáng suốt.”
“Cô nương nhà ai mà thô lỗ như vậy.”
Đám người vây xem chỉ trỏ vào Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần như không nhìn thấy, trước thời khắc con ngựa hoang đâm sầm vào, Phượng Khương Trần đã thả người nhảy dựng về phía bên trái.
Nàng nghĩ thầm, cho dù không ngã chết cũng sẽ gãy tay, gãy chân gì dó, hôm nay không đi tìm Lục Thiếu Lâm được rồi, nhưng không ngờ…
Ngã vào một lòng ngực ấm áp.
“Hả2”
Phượng Khương Trần ngẩng đầu: “Thế tử gia?”
Rằm… Con ngựa hoang đâm sầm vào xe ngựa, dưới lực va chạm mãnh liệt đó, dây cương đã bị kéo đứt hết, thùng xe bị nó đánh bay, biến thành gỗ vụn đầy đất, mà con ngựa kia cũng đâm mạnh vào tường, chết mắt.
Tốt lắm, hung thủ cũng đã chết.
“Sao ngươi lại không bớt lo như vậy.” Trác Đông Minh nhìn Phượng Khương Trần trong lòng, tức giận đến nghiền răng nghiền lợi.
Nếu không phải trước khi Vương Cẩm Lăng ra khỏi cửa, có nhờ hắn chiếu có Phượng Khương Trần một chút, hắn thật sự lười quan tâm đến sống chết của nữ nhân này.
Chẳng lẽ nàng không biết, gần đây người của phủ Trần Quốc Công tìm mọi cách gây chuyện sinh sự với nàng hay sao? Hiện giờ còn dám chạy ra ngoài, ngại mạng mình quá dài à?
Nếu hôm nay không gặp được hắn, không chết cũng toi mất nửa cái mạng, nàng nhảy xuống từ trên xe ngựa đang chạy, có thể lành lặn được hay sao?
“Họa từ trên trời rơi xuống, ngoài ý muốn mà thôi.” Phượng Khương Trần nhẹ nhàng thở phào, sau đó đẩy Trác Đông Minh ra, bình tĩnh chào hắn một cái.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!