Chương 792
“Vâng”. Binh lính gần như vừa bò vừa chạy về phía bậc cửa. Trên đường đi không rõ là do quá sợ hãi hay sao mà vấp ngã hai lần liên tiếp. Dáng vẻ muốn có bao nhiêu xấu hổ liền có bấy nhiêu, nhưng trong tốp người chẳng một ai dám cười hắn, bởi vì nếu đổi thành bọn họ cũng chẳng có ai làm được tốt hơn cả.
Đây chính là cái lợi của việc có quyền có thế, cũng chỉ có Cửu Hoàng Thúc mới mở được cổng thành này.
Phượng Khương Trần nghĩ tới những quan chức cấp cao ở kiếp trước khi xuất hành thì sẽ có cảnh sát giao thông cấm đường, có xe cảnh sát đi dọn đường, có cả cảnh sát đặc nhiệm hộ tống. Những người dưới quyền lo sợ, ton hót, nịnh bợ quan chức cấp cao giống hệt như Cửu Hoàng Thúc, những quan chức đó đột nhiên xuất hiện trước mặt viên cảnh sát họ Tạ, khi viên cảnh sát họ Tạ phát hiện, dáng vẻ giống hệt như người lính khi nhìn thấy Cửu Hoàng Thúc.
Cho dù là ở thời đại nào, sẽ luôn có một nhóm người được hưởng những đặc quyền tối cao, nàng không hâm mộ mà có chút ghen tị.
Không lâu sau thì nhìn thấy Trác Đông Minh dẫn theo thủ hạ chạy tới, thở gấp đứng trước mặt Cửu Hoàng Thúc, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn Cửu Hoàng Thúc, một lời không nói liền hành lễ: “Tham kiến Cửu Hoàng Thúc, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Không một ai hoài nghi về thân phận của Cửu Hoàng Thúc, bởi vì ở đây là hoàng thành, không ai có lá gan dám mạo danh người của hoàng thất.
Trác Đông Minh mặc một thân áo giáp không cần phải quỳ xuống, chỉ cần hành bán lễ là được.
“Miễn lễ.” Cửu Hoàng Thúc hết sức lãnh đạm, ngay cả ngựa cũng không xuống, khí phách hiên ngang, nhưng không có ai dám hó hé nửa lời về Cửu Hoàng Thúc, đây chính là đặc quyền của Hoàng Gia, hơn nữa Cửu Hoàng Thúc cũng không cần đám người Đông Lăng Tử Lạc hết lần này đến lần khác bản thân phải bày ra dáng vẻ tài đức, nhân từ với đám người dưới.
Phượng Khương Trần bị Cửu Hoàng Thúc khoá chặt trước ngực,
Trác Đông Minh thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Cửu Hoàng Thúc, đang định nói mở cổng thành để Cửu Hoàng Thúc vào trong thành nhưng lại phát hiện một người con gái ở trước Cửu Hoàng Thúc, Trác Đông Minh sững sờ tại chỗ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ thì há hốc miệng, nỗi sợ còn khủng khiếp hơn khi binh lính nói với anh ta rằng Cửu Hoàng Thúc đang ở bên ngoài cổng thành.
“Phượng, Phượng, Phượng Khương Trần?” Trác Đông Minh trực tiếp bỏ qua Cửu Hoàng Thúc, run rẩy chỉ vào Phượng Khương Trần, chuyện này sao có thể chứ? Có phải hắn nhìn nhầm không?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!