Chương 822
Cửu Hoàng thúc, ngài còn có thể biết liêm sỉ một chút được không?
Nếu không phải không đúng nơi, Phượng Khương Trần rất muốn hất tay hắn ra và rời đi.
Phượng Khương Trần trợn mắt liếc nhìn Cửu Hoàng thúc một cách dữ tợn, Cửu Hoàng thúc chỉ coi là Phượng Khương Trần đang làm nũng với hắn, khóe môi khẽ nhếch lên, cười nói: “Đi theo bản vương.”
Cửu Hoàng thúc cười?
Mọi người lần nữa lại kinh ngạc!
Không phải Cửu Hoàng thúc chưa bao giờ cười, Cửu Hoàng thúc cũng chưa từng cười với nữ tử nào, Phượng Khương Trần là người đầu tiên, có thể Phượng Khương Trần này thực sự khác biệt.
Tất cả đứng im lặng không lên tiếng, mọi người nhìn Nam Lăng Cẩm Phàm, rồi nhìn Đông Lăng Tử Thuần, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Đông Lăng Tử Lãng…
Nam Lăng Cẩm Phàm nhìn người được yêu chuộng trong điện, vẻ mặt nghiền ngẫm, đôi mắt hồ ly đầy toan tính và âm u lạnh lẽo. Đông Lăng Tử Thuần đã ngây dại ngay khi Phượng Khương Trần bước vào, vẫn chưa hoàn hồn. Còn Đông Lăng Tử Lãng…
Nhìn vẻ mặt cố gắng giả bộ bình tĩnh của hắn, thái tử thấy tiếc nuối và không đành lòng thay cho hắn.
Đêm nay, lần đầu tiên thái tử nở nụ cười thật lòng. Tử Lãng, hoàng huynh có dự cảm, đệ sẽ hối hận cả đời.
Cửu Hoàng thúc đưa Phượng Khương Trần đến giữa điện, dùng ánh mắt tỏ ý hành lễ với Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần nhíu mày, liếc nhìn hai bàn tay đang nắm của hai người, ra hiệu cho Cửu Hoàng thúc buông ra, mười ngón tay nắm chặt, làm sao nàng quỳ xuống hành lễ được.
Đáng tiếc, Cửu Hoàng thúc đã sớm quay mặt đi, không nhìn tới Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần không còn cách nào khác, chỉ đành phải hơi khom người: “Dân nữ Phượng Khương Trần, tham kiến Hoàng thượng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Đây là lần đầu tiên nàng gặp Hoàng thượng mà không cần quỳ là nhờ phúc của Cửu Hoàng thúc.
Hoàng thượng khá tức giận, nhưng lúc này không phải lúc thích hợp để nổi giận, chỉ nói “miễn lễ”, không nói thêm lời thừa thãi nào và xoay người kề tai nói nhỏ với hoàng hậu, trực tiếp gạt Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc đứng ở nơi đó, định qua một lúc lại giả bộ trách mắng, hai người này đứng đó làm gì, mau ngồi vào.
Loại thờ ơ này Phượng Khương Trần đã gặp qua nhiều lần, cũng không thèm để ý đến. Như trước đây, Hoàng thượng không để cho nàng đứng lên thì nàng lặng lẽ quỳ một mình; Hoàng thượng không nói ban ngồi thì nàng lẳng lặng một mình đứng đó; biết rõ là làm nhục nàng cũng giả vờ như không biết; dù đối mặt với ánh mắt chế giễu và thương cảm của mọi người trong điện, nàng đều mỉm cười đối mặt, không để cho người ngoài nhìn thấy sự khó xử và sự không thể chịu đựng được của nàng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!