Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 960

Đối với con người Hoàng hậu kia, Phượng Khương Trần trần đề phòng rất sâu. Thứ gì mà Hoàng hậu ban xuống, nàng không vội vã dùng ngay, vì nàng vẫn chưa quên kỵ trang nàng vừa dùng là hư ở Thú Uyển khi trước.

Lòng của phụ nữ luôn hẹp hòi, ánh mắt của bọn họ chỉ có thể nhìn thấy tranh đấu quyền thế và hậu viện.

Có đôi lúc, vì ân oán cá nhân, bọn họ có thể hy sinh cả lợi ích quốc gia, điểm này Phượng Khương Trần vô cùng chấp nhận, bởi nàng cũng chỉ là một người như thế!

Nàng không phải người làm chuyện lớn, chuyện lớn thiên hạ thì có quan hệ gì với nàng đâu? Suy bụng ta ra bụng người, tám chín trên mười là Hoàng hậu cũng người như thế. Lòng hại người có thể không có, nhưng lòng phòng người thì không thể không xong – dù cho Hoàng hậu có ý muốn hại nàng hay không, nàng vẫn luôn phòng bị thì không sai trái.

Sau khi lệnh cho Đồng Giác và Đồng Dao giúp mình thay một bộ kỵ trang, Phượng Khương Trần bèn trở về phòng, chuẩn bị tiếp tục ngủ. Nàng ngủ bù ban ngày là bù cho đêm qua, còn tối hôm nay vẫn là của tối hôm nay, Phượng Khương Trần hiểu chuyện ngủ của mình, không hề lo là tối mình sẽ không ngủ được.

Nhưng Đồng Giác và Đồng Dao lại không hiểu, hai nàng sợ Phượng Khương Trần đã ngủ cả ngày rồi thì buổi tối không ngủ được, bèn đưa đàn mà Hoàng hậu ban cho và cầm phổ của An Quốc Công phủ cho Phượng Khương Trần, ý đẹp là nói: “Luyện tập trước.”

Tỷ thí sắp tới, Đồng Giác và Đồng Dao thật sự lo cho cầm kỹ của Phượng Khương Trần. Căn cứ theo nguyên tắc, lâm trận mới mài gươm không hư cũng tệ, Đồng Giác và Đồng Dao hy vọng Phượng Khương Trần có thể tạo ra một kỳ tích ở vòng thi cuối cùng, trong vòng một ngày có thể đàn ra được tiếng đàn duyên dáng.

Tuy nhiên, lý tưởng thì to lớn, sự thật cũng chưa hẳn vậy. Sau khi Đồng Giác và Đồng Dao đàn xong mấy khúc, bảo Phượng Khương Trần chọn bài để học, thì nàng lại nói rất bình tĩnh: “Các ngươi cứ lui ra trước đi, để đàn ở lại đây, tự ta sẽ từ từ cân nhắc!”

Trên thực tế, nàng không muốn học một chút nào. Mới học đàn rất dễ khiến dây đàn cắt vào ngón tay, mà nàng không muốn làm cho tay mình bị thương. Chưa hết, thời gian chỉ còn hơn một ngày nữa thôi, dù nàng có là thiên tài cũng không cách nào so được với Tô Quán, người đã có học hết mấy năm rồi.

So cầm kỹ là tự rước lấy nhục, Phượng Khương Trần cũng không định sẽ so cầm, cũng không tính khiến cho dây đàn phát ra được âm thanh. Dù nàng không ngại lời đồn đãi, nhưng thật ra nàng cũng không muốn mất mặt.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận