Chương 14:
“Lục Bảo, ngươi đi thay y phục trước.” Tần Lam Nguyệt vẻ mặt lạnh lùng: “Ở trong phòng chuyên tâm chăm sóc cho Minh Hồng, ta đi ra ngoài xem xem.”
“Nương Nương.” Lục Bảo mặt trắng bệch, âm thanh run rầy: “Tam Vương Phi người đến không mang ý tốt, huống chỉ nàng ta còn mang theo tỷ tỷ của Cung Chính Ti, sợ rằng chúng ta giấu không được.”
“Ta sẽ lo mọi chuyện.” Giọng điệu của Tần Lam Nguyệt dịu đi một chút, cười rồi vỗ vai nàng ấy: “ngoan ngoãn đợi trong phòng, bắt kể là bên ngoài xảy ra việc gì cũng không được ra ngoài.”
“Nhớ kỹ!” Nàng ấy cúi xuống ghé vào tai Lục Bảo dặn dò vài câu.
“Nhớ hết chưa?”
Lục Bảo xiết chặt tay: “Nhớ hết rồi ạ, Nương Nương người cũng phải cẩn thận.”
“Yên tâm.” Tần Lam Nguyệt đi ra ngoài sân, nhìn Tần Tuyết Nguyệt cười chế nhạo.
Trạng thái tinh thần của Tần Tuyết Nguyệt không được tốt, dù đã bôi trên mặt một lớp son phấn dày cộm, vẫn có thể nhìn ra nàng ta gần đây khí huyết không đủ, nóng giận buồn rầu.
“Muội muội, lâu rồi không gặp, hôm nay làm sao lại rảnh rỗi đến chỗ ta vậy? Có phải lần trước ở hồ chưa đủ đã, nên hôm nay ngươi muốn ôn lại?” Tần Lam Nguyệt đi đến trước mặt bọn họ.
“Ta hiện tại là hoàng tâu của ngươi.” Tần Tuyết Nguyệt vênh mặt: “Tần Lam Nguyệt ngươi vẫn còn mặt mũi nhắc đến chuyện lần trước?”
“Ta tại sao lại không có mặt mũi?” Tần Lam Nguyệt lạnh lùng đáp lại: “Oan có đầu nợ có chủ, người đã chết đi muốn báo thù cũng không tìm ta báo. Ta không thẹn với lòng.”
Tần Tuyết Nguyệt nét mặt sựng lại.
Lần trước nàng ta vì muốn giá hoạ cho Tần Lam Nguyệt, thuận tay án Hải Đường đang hôn mê xuống nước, làm cho Hải Đường bị xoang mà chết, qua chuyện đó nàng ta làm đủ chuyện để khiến Tam Hoàng Tử đổ nghi ngờ lên người Tần Lam Nguyệt, nếu nàng ấy phải vào ngục vì tội giết người, thì sẽ triệt để không còn cơ hội trở mình.
Vốn tưởng rằng ả ngu đần đó sẽ lương tâm cắn rứt, nhận tội giết người.
Điều không ngờ là sau khi Tam Hoàng Tử mang thi thể của Hải Đường về, sắc mặt đối với nàng ta một chút cũng không tốt, còn hung hãn cảnh cáo nàng ta một phen.
Nàng ta ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, một hơi châm xuống đáy lòng, những ngày này mỗi khi nghĩ đến nó là lại tức đến nỗi tim gan đau nhức.
“U Lan Các nơi ta sống vô cùng bủn xỉn, sợ là làm bản mắt các ngươi, nên không mời các ngươi vào uống trà được rồi.” Tần Lam Nguyệt đem biểu cảm của Tần Tuyết Nguyệt thu vào trong tầm mắt.
“Tuyết rơi xuống ngày càng nhiều, e rằng một lúc nữa cũng sẽ không dừng lại, trời lạnh thế này, cũng mời các ngươi có gì thì nói ngắn gọn.” Nàng ta sít chặt đại chỉnh.
Tần Tuyết Nguyệt cực kỳ ghét thái độ này của Tần Lam Nguyệt, nàng ta nắm chặt tay, che đi hận ý dưới đáy mắt: “Minh Hồng ở đâu?”
Tần Lam Nguyệt gục cổ xuống.
Quả nhiên.
Minh Hồng yếu ớt, hấp hồi xuất hiện trong sân viên của nàng ấy, là do có người một tay an bài cả.
Mục đích chính là đem cái chết của Minh Hồng đổ lên đầu nàng ấy.
Nếu như nàng ấy chậm chạp thêm một chút, để mặc Minh Hồng trọng thương ngã vào trong trận tuyết lớn, giờ này phút này nàng sẽ bị bọn họ đánh trúng, sợ rằng dù có lý cũng nói không rõ được.
Thủ đoạn của Tần Tuyết Nguyệt so với việc giết Hải Đường còn ác độc hơn nhiều.
“Trời lạnh thế này, Minh Hồng đương nhiên là phải ở trong phòng.” Tần Lam Nguyệt giả vờ thành dáng vẻ kinh ngạc: “Ngày tuyết rơi dày như vậy, ngươi lại gấp gáp tới đây là muốn tìm Minh Hồng sao?”
“Không sai, đem Minh Hồng gọi ra đây.” Tần Tuyết Nguyệt nói: “Hai ngày trước ta đã nhận được lời cầu cứu của Minh Hồng, nàng ấy nói rằng đã bị lạm dụng tại Vương Phủ này, bảo ta hãy khẩn trương tới cứu, nếu ta đến muộn, sợ rằng sẽ bị ngươi hành hạ tới chết.”
“Ta đối với Minh Hồng, tốt xấu gì cũng được xem như là có quan hệ chủ tớ, ta không thể thấy chết mà không cứu.”
“Này?” Tần Lam Nguyệt khoanh tay.
Khóe miệng nàng ấy có hơi nhếch lên, âm thanh yếu ớt: “Ngươi nhận được lời cầu cứu của Minh Hồng?”
“Không sai.”
“Tín hiệu cầu cứu là gì?” Tần Lam Nguyệt hỏi.
“Ngươi nói xem.” Trần Tuyết Nguyệt chặn một bà tử phía trước.
Bà tử đó trên người mặc một bộ quần áo sờn cũ, da ngăm đen, ngón tay thô ráp, trên mặt và tai có vết tích bị tổn thương do lạnh giá, vừa nhìn đã biết là ở bên ngoài phòng một thời gian dài, một người phụ nữ bần cùng khốn khổ đã quen với công việc nặng.
Bà tử nơm nớp lo sợ quỳ xuống mặt đất: “Hồi bẩm Vương Phi Nương Nương, thần là người bán đậu phụ, mỗi ngày đều đưa đậu phụ cho Vương Phủ. Mấy ngày trước, khi thần đưa đậu phụ xong để về nhà, một cô nương toàn thân là vết thương chạy ra.”
“Nàng ấy cầu xin thần cứu, thần liền nhảy dựng lên, không dám can thiệp chuyện này, lúc muốn rời đi, cô nương đó khổ sở van mãi, thần cũng mềm lòng, liền đem lời của cô nương ấy nói với Tam Vương Phi.”
Tần Lam Nguyệt nhìn vào mắt bà tử, trong mắt chợt hiện ra mấy tia sắc bén.
Tần Tuyết Nguyệt đến cả nhân chứng giả cũng tìm rồi, nhân chứng giả này còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, hợp tình hợp lý.
Bây giờ bằng chứng vật chứng đầy đủ, chỉ cần tìm ra Minh Hồng đang trọng thương trong sân của nàng ấy, thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không trôi.
“Ngươi là mấy ngày trước gặp được Minh Hồng?” Tần Lam Nguyệt trầm giọng hỏi.
“Bẩm là bốn ngày, không, ba ngày trước.” Bà tử nói.
“Rốt cuộc là mấy ngày?” Tần Ngư Nguyệt cao giọng: “Ngươi đến cái này cũng không nhớ sao?”
“Ba, Ba ngày.” Bà tử rùng mình một cái.
*Ơ? Ba ngày trước.” Tần Lam Nguyệt cười nói. “Vậy là không khéo rồi: Ba ngày trước ta muốn ăn canh đậu phụ, người trong nhà bếp nói với ta rằng người đưa đậu phụ nhiễm phong hàn rồi, không làm đậu phụ được, Vương Gia lại ăn không quen đậu nhà khác, từ hôm đó trở đi đậu phụ trong Vương Phủ đã tạm dừng cung ứng rồi.”
“Vậy xin hỏi, Vương Phủ ngươi đưa là Vương Phủ nào?”
Bà tử mặt biến sắc, mồ hôi lạnh đầm đìa khắp lưng.
Những gì bà ta vừa nói ra đều là được Tam Vương Phi dạy, bây giờ bị phản bác lại, nhất thời không biết nên ứng đối thế nào.
“Nếu Vương Phủ gần đây không yêu cầu đậu phụ, ngươi lại đưa đậu kiểu gì đây? Ngươi đưa đến chỗ nào? Người nhận đậu phụ là ai? Nơi bản cung ở cách nhà bếp rất xa, nha hoàn của Bản Cung lại làm sao có thể nhờ người giúp đỡ? Nàng ấy cao khoảng bao nhiêu? Mặc đồ thế nào? Nói!” Tần Lam Nguyệt lạnh lùng quát.
Bà tử bị một loạt câu hỏi liên tiếp này hỏi đến hồ đồ.
“Đại nương, ngươi có biết, vu cáo hãm hại bản cung là đại tội? Nếu ngươi không đưa ra một đáp án hoàn hảo, bản cung có lẽ cần phải đem ngươi tống ra khỏi cung rồi.” Tần Lam Nguyệt lời nói thành khẩn: “Ta khuyên ngươi vẫn là nên ăn ngay nói thật đi.”
Bà tử nghe xong càng hoảng hơn.
Bà ta chỉ là người bán đậu phụ gần đây, là vị Tam Vương Phi Nương Nương này cho bà ta ba thỏi bạc, dạy bà nói những lời nói dối đó, bà ta tham lam nên mới nói vậy.
Gặp nàng ấy rồi, chân tướng cũng được phơi bày, bà ta sợ bị giam trong tù.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!