Chương 205
Thẩm Hi Nguyệt đang đứng bên ngoài, nghĩ trong lòng rằng Mộ Dung Bắc Uyên chắc chắn sẽ gặp mình.
Nhưng nàng ta chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng và ngọn lửa hiện trong phòng, ngoài ra không thể nhìn thấy bất kỳ bóng dáng hay giọng nói nào.
Đông Diêu ở một bên biết Mộ Dung Bắc Uyên lúc này không muốn nhìn thấy nàng ta, vô cảm lặp lại: “Trắc Phi, vương gia đang tiếp khách, xin mời người trở về trước!”
Thẩm Hi Nguyệt bất đắc dĩ nghiến răng, không hề để lộ ra mặt, vẫn tươi cười chuyển chè hạt sen cho hắn ta. “Vậy thì làm phiền thủ hạ Đông Diêu đưa cho vương gia rồi!”
Ngay khi nàng ta rời đi, Đông Diêu liền đem đồ đi vào, không hiểu sao chỉ thấy Giang Dương đang quỳ trên mặt đất.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn hắn ta, trong mắt hiện lên sự áp lực không thể cưỡng lại. “Cuối cùng là ngươi và vương phi đang giấu diếm cái gì, nói rõ ràng cho ta, nếu không về sau người cũng không cần phải đến vương phủ nữa.”
Giang Dương cúi đầu, thở dài: “Thuộc hạ đương nhiên biết, chuyện lớn như vậy không nên giấu diếm. Nhưng thuộc hạ và vương phi thật sự là nghĩ cho thân thể của ngài, nếu đã nói như vậy, cũng xin vương gia đồng ý với thuộc hạ, đừng làm khó vương phi”.
Hắn dừng lại một chút: “Được!” “Bệnh tim của vương gia thực ra không phải là bệnh tim, hay nói cách khác, nó không phải là bệnh gì. Nó là một loại độc được gọi là “độc tình”!”
Đông Diêu trợn to hai mắt nhìn Giang Dương, không thể tin được.
Thậm chí còn có thể thần không biết quỷ không hay khiến cho Mộ Dung Bắc Uyên bị trúng độc tình?
Loại tên này nghe có vẻ như là một chiêu trò, nó bắt nguồn từ đâu?
Mộ Dung Bắc Uyên cũng sửng sốt, chậm rãi lặp lại: “Độc tình? Là sao vậy?” “Đó là một kỹ thuật bí mật có thể điều khiển trái tim của con người. Người chế ra độc tình sẽ điều khiển người bị nhiễm độc tình, có thể khiến cho người kia vì chính mình mà nóng ruột nóng gan, sinh ra cảm giác đặc biệt tin cậy và bức bách đối phương vô thức mong muốn nhìn thấy chính mình mỗi ngày, nếu không họ sẽ cảm thấy không thoải mái.” “Và một khi người trúng độc tình đã rung động trước người khác mà không phải là người chế độc tình, thì mỗi thời điểm yêu thương mãnh liệt, họ sẽ… Cảm thấy đau thắt ngực không thể chịu đựng nổi, bởi với độc tình mà nói, như là phản bội người chế độc tình, kẻ phản bội cũng phải bị trừng phạt.”
Mặc dù Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ loại chuyện này nghe có vẻ vô cùng phi lý, nhưng hắn vẫn phải tin.
Thảo nào mỗi lần đến gần Triệu Khương Lan, hắn luôn cảm thấy rất khó chịu.
Nàng rõ ràng biết tất cả mọi thứ, nhưng nàng đã tự dối mình bằng cách nói điều gì đó để kiềm chế. “Cho nên, người hạ độc tình cho bổn vương, có phải là Trắc Phi không?”
Giang Dương yên lặng gật đầu.
Mộ Dung Bắc Uyên thất vọng nhắm mắt lại: “Làm sao khẳng định được như vậy?” “Con mèo bên cạnh vương phi – Tuyết Nhi, vương gia hẳn rất quen thuộc với nó. Trên người Tuyết Nhi có hương thơm kỳ lạ mà độc tình tỏa ra. Lúc đó, Tuyết Nhi lạc vào phủ của vương phi. Nàng rất hiểu biết, nhận thấy mùi thơm khác thường, lại cảm thấy thái độ của người đối với Trắc Phi quá nuông chiều, cho nên sinh ra hoài nghi!” Nghe Giang Dương nói như vậy, Mộ Dung Bắc Uyên đột nhiên nghĩ đến cảnh Tuyết Nhi biến mất nhiều ngày, cảm xúc cũng không tự chủ được. “Lần đó Tuyết Nhi biến mất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!