Chương 440
Triệu Khương Lan nhìn chằm chằm hắn với vẻ kinh ngạc, Mộ Dung Bắc Uyên lại sờ đầu nàng một cách dịu dàng: “Ngoan, đừng sợ, ta dẫn nàng đi ra ngoài”
“Mộ Dung Bắc Uyên, ngươi cũng quá to gan rồi đấy, cho dù ngươi là vương gia cũng không thể làm loạn. đây được, sao có thể tùy tiện làm người khác bị thương chứ?” .
Mộ Dung Bắc Uyên liếc Ninh thần vương một cái với ánh mắt lạnh lùng: “Bản vương cũng không phải là tùy tiện làm người khác thường, chỉ là lỡ chạm phải đôi mắt của hắn mà thôi. Ta còn tha cho hắn một cái mạng, hắn nên biết ơn mới đúng. Vương thức người muốn làm cái gì chẳng lẽ còn không tự mình biết rõ ư?”
Mộ Dung Bắc Uyên lấy ý chỉ của Thái hậu từ trong ngực ra rồi nói: “Thái hậu bị bệnh, lại đặc biệt sai người triệu Thần vương phi vào hầu bệnh, không được xảy ra sai sót”
Ninh thân vương cầm lấy ý chỉ với vẻ không dám tin, nhưng đây đúng là ý chỉ của Thái hậu.
Ông ta nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói: “Được lắm Bắc Uyên, đúng là bản vương đã xem thường người. Sao Thái hậu lại bệnh đúng lúc như thế chứ, Thần vương phi chân trước vừa mới bị bắt thì chân sau đã được gọi vào cung hầu bệnh, cũng trùng hợp quá đấy.”
Mộ Dung Bắc Uyên hừ một tiếng rồi nói: “Nếu như Hoàng thúc có gì không vừa lòng thì có thể đi tìm Thái hậu mà tranh luận. Chỉ là bây giờ Thái hậu vẫn đang bệnh, nếu như Vương thức không cẩn thận làm bà cụ giận dữ thì cũng đừng trách phụ hoàng mắng ngươi!”
Hắn cũng lười để ý Ninh thân vương sẽ nghĩ như thế nào mà chỉ nói với đám người hầu bên cạnh: “Lấy nước ấm tới, bản vương muốn để Vương phi rửa chân”
Trên lòng bàn chân của Triệu Khương Lan toàn là mật ong, không thể nào mang giày vào được, chắc chắn phải rửa một chút.
Vừa rồi hắn đã rút kiếm ra, đám người kia sao dám phản kháng nữa chứ. Rất nhanh đã có người bể nước ấm tới.
“Cởi xích chân ra”
Mộ Dung Bắc Uyên thấy không ai nghe lệnh thì nhìn chằm chằm Ninh thần vương rồi nói: “Vương thức muốn kháng chỉ à? Nếu như Thái hậu có mệnh hệ gì thì ngài có gánh được trách nhiệm hay không?”
“Cởi ra đi.”
Làn da của Triệu Khương Lan non mịn, nơi ma sát với xích chân đã đỏ lên, lại còn rách da. Mộ Dung Bắc Uyên cẩn thận từng li từng tí bỏ chân nàng vào nước, sau đó tự mình dùng tay lau rửa cho nàng.
Triệu Khương Lan không ngờ rằng hắn sẽ tự tay làm những chuyện này, nàng lên tiếng ngăn cản: “Vương gia để thiếp.”
“Đừng nhúc nhích” Hắn cúi đầu, nàng không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn. Nhưng động tác của hắn rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng.
Trong làn nước ấm áp, mười ngón tay thon dài của Mộ Dung Bắc Uyên nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn chân của Triệu Khương Lan, khiến cho nàng trở nên thoải mái và thả lỏng hơn nhiều.
Chờ Triệu Khương Lan rửa chân xong thì Mộ Dung Bắc Uyên lại dùng áo của mình để lau chân cho nàng, sau đó mang vớ, mang giày vào cho nàng.
Cho dù là ai nhìn thấy cảnh này thì cũng sẽ không tin được rằng đây là chuyện mà một hoàng tử có thể làm được.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên đã làm, hơn nữa làm một cách cam tâm tình nguyện. Thật ra hắn cũng có chút dỗi hờn, hờn chính bản thân mình. Cuối cùng hắn vẫn đến muộn một chút. Triệu Khương Lan muốn đứng dậy nhưng Mộ Dung Bắc Uyên trực tiếp ôm nàng lên.
“Ôm ta.”
Hai tay của Triệu Khương Lan ôm chặt cổ Mộ Dung Bắc Uyên, hắn chẳng thèm nhìn những người còn lại. dù chỉ một chút mà bế nàng đi thẳng ra khỏi nơi này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!