Một ngày sau, Sở Hoài Ngọc, Chu Nhiên, Chu Chí Bình và cha mẹ hai người ướt như chuột lột bò lên bờ. Bọn họ mệt mỏi ngã bên đường thở hồng hộc, miệng cũng không ngừng chửi rủa.
“Tên Tân Giang chết giãm, làm sao lại được Lục Hồng Diên tán thưởng? Lục Hồng Diên nhìn thấy ưu điểm gì của hẳn?”
“Hăn chỉ là một thăng tội phạm, một thăng phế vật? Tại sao...” Bọn họ phẫn nộ.
“Tôi không cần biết Lục Hồng Diên thấy hắn có ưu điểm gì, tên khốn nạn Tân Giang vứt chúng: ta xuống biển, cục tức này tôi không nuốt nổi, tôi và hắn chưa xong đâu” Sở Hoài Ngọc hét lên.
“Đúng thết" Chu Chí Bình cũng cần răng nói: “Em và Tân Giang không đội trời chung, tên phế vật cho chúng ta ngâm biển nguyên ngày, vết thương của em đều nhiễm trùng rồi.”
Người nhà họ Chu mặt ai cũng nhăn nhó, Sở Hạ Sơn và Hàn Phương cũng gật đầu: “Đằng nào chúng ta cũng bị xử ép, vậy thì cá chết lưới rách, quyết sống còn với Tân Giang.”
“Đúng vậy, sau này Tân Giang chính là kẻ thù không đội trời chung với chúng ta, hẳn đối xử tàn nhãn với chúng ta vậy chúng ta cững không để hẳn sống yên” Chu Nhiên nằm chặt tay.
Cô ta không cho phép, không cho phép thứ rác rưởi bị mình vứt bỏ lại có thể đạp lên đầu cô ta. Những thứ Tân Giang làm ngày hôm nay, sau này nhất định cô ta phải lấy lại gấp 10.
Những người khác cũng căn răng gật đầu tán thành.
“Chu Nhiên, có phải em đang nghĩ một đường nói một nẻo không?” Sở Hoài Ngọc lạnh lùng nhìn Chu Nhiên, lúc ở trên đảo Elizabeth còn nói mấy lời tâm tình với Tân Giang.
“Hoài Ngọc, anh nói gì thế?” Chu Nhiên khó tin nhìn Sở Hoài Ngọc.
“Tân Giang phá nát lễ đính hôn của chúng ta, còn ném chúng ta xuống biển, em và hắn không đội trời chung. Sao anh lại nói em nghĩ một đằng nói một nẻo?”
Sở Hoài Ngọc đưa tay bóp cổ Chu Nhiên lạnh lùng nói: “Đừng có tưởng tôi không biết, cô thấy giám đốc Lục khen Tân Giang nên cô muốn nối lại tình cũ đúng không?”
Mặt Chu Nhiên đỏ bừng đập vào tay Sở Hoài Ngọc để hắn bỏ tay ra, Chu Văn Xương và Trương Cầm cũng vội vã chạy tới giật tay Sở Hoài Ngọc: “Hoài Ngọc, đây là hiểu nhầm thôi.”
“Hiểu nhầm?” Sở Hoài Ngọc đẩy Chu Nhiên ra: “Tôi thấy cô ta có ý này”
Chu Nhiên vội vã chạy lại: “Hoài Ngọc, là kế hoãn binh, nếu em không nói vậy Tân Giang có thả chúng ta đi không?”
“Anh hiểu nhầm em rồi!” Chu Nhiên ôm lấy Sở Hoài Ngọc, đầu cô ta chui vào ngực hắn.
Sở Hoài Ngọc cũng dịu đi vài phân nhìn Chu Nhiên hỏi: “Thật chứ?”
“Em thề, nếu lời em nói mà là giả em sẽ bị ông trời đánh chết.” Chu Nhiên giơ tay lên trời thề độc.
Cũng cùng lúc đó...Chu Chí Bình đột nhiên hét lớn: “Kia có phải là mẹ con tiện nhân Tân Giang không?”
Tất cả mọi người đều nhìn theo hướng Chu Chí Bình chỉ. Quả nhiên ở chỗ cổng vào của Ngự Phẩm Hiên, Tân Giang và Lâm Thu Lan từ trên taxi bước xuống.
Chu Văn Xương và Trương Cầm vừa nhìn thấy hai người đã hét lên: “Đúng là Tân Giang và Lâm Thu Lan đó.”
Sở Hoài Ngọc nhìn chăm chăm vào Tần Giang, Tân Giang phá hỏng lễ đính hôn của hắn còn ném hắn xuống biển, cục tức này hắn nhất định phải tính sổ.
“Tân Giang, đúng là oan gia ngõ hẹp, không. ngờ lại gặp mày ở đây. Phá hỏng lễ đính hôn của tao, còn vứt tao xuống biển, món nợ này bây giờ †ao phải tính rõ ràng”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!