Gần đây Chân Nguyên Bạch trở nên rất bận rộn, cũng không có thời gian quan tâm đến Thời Bất Phàm, đối phương bảo cậu đang giả vờ cậu còn rất đúng tình hợp lý mà nói: "Tôi đang chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu đấy."
+
Hôn không cho hôn, ôm cũng không cho ôm, đúng là càng ngày càng không coi ai ra gì mà.
Dù sao thì học tập vẫn là một việc mệt mỏi, Thời Bất Phàm lại mang ván trượt đến trường học, xuống tầng cũng lười mà lên ván trượt xuống, lần nào cũng trượt một cách rất đẹp trai, hại trái tim các nữ sinh cứ thình thịch nhảy loạn, hận không thể lập tức xông lên tỏ tình.
Tuy người thì đầy chuyện xấu nhưng hắn có khuôn mặt đẹp trai, hơn nữa dạo này còn đang thịnh hành giáo bá hoàn lương, người chê cười hắn có, người yên lặng chú ý muốn chứng kiến kỳ tích cũng có.
"Anh trai nhỏ của cậu không để ý đến cậu à?" Diệp Liêm ngồi trên sân thể dục, tay chống đằng sau thở d.ốc, cậu ta vừa đi ra từ sân bóng, Khâu Tinh và Minh Mạch vẫn còn đang đuổi theo bóng, Thời Bất Phàm trượt ván qua lại trước mặt cậu ta vẻ mặt nhàm chán, "Dạo này cậu ấy rất bận, bảo là phải chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi."
"Lại còn khoe nữa chứ." Diệp Liêm trừng mắt với hắn một cái, lấy bình nước khoáng mở ra uống, Thời Bất Phàm nhếch khóe miệng, đứng trước mặt cậu ta tiếp tục lướt vòng quanh: "Thật nhàm chán, trước lúc mất trí nhớ tôi cũng nhàm chán thế này à?"
"Trước kia tất nhiên không chán rồi, cậu không phải trốn học chơi bóng thì cũng trốn học lên mạng, không thì trốn học gây sự, còn hay đến trường đua xe chạy điên cuồng mấy vòng, đi đến phòng bi-a, khiêu khích đánh nhau khắp nơi..." Tay Diệp Liêm đột nhiên thấy ngứa ngáy, nói: "Không thì hôm nay chúng ta đến phòng bi-a đi?"
"Tôi hứa với cậu ấy là không trốn học nữa rồi." Thời Bất Phàm cúi đầu tiếp tục lắc lắc lư lư trượt, Diệp Liêm thấy hoa cả mắt, nói: "Cậu là do cái ván trượt này làm ngã hỏng đầu đấy, không có bóng ma tâm lý à? Lại còn dám trượt từ cầu thang xuống nữa."
Thời Bất Phàm cuối cùng cũng dừng lại, "Tôi bị ngã ở đâu?"
"Cái dốc trước cổng phía nam trường học, trong rừng cây nhỏ ở đấy ấy." Thời Bất Phàm quay đầu sang một bên, hồi tưởng lại trong chốc lát, trong đầu có gì đó như muốn hiện ra, "Tôi trượt từ cầu thang xuống cũng không bị gì, tại sao lại bị ngã ở đấy được?"
"Người đi bên bờ sông ai lại không ướt giày, ngã cũng ngã rồi, cậu của bây giờ cũng tốt mà, ngày trước lúc này cũng như nhà có tang ấy, cứ như ai cũng nợ tiền cậu." Không biết Diệp Liêm nghĩ đến cái gì, còn cười mấy tiếng, cường điệu nói: "Hiện tại rất tốt, đúng là rất tốt."
Thời Bất Phàm nhăn mi lại, một chân đạp lên góc ván trượt, ván trượt bắn lên, hắn duỗi tay bắt lấy, nói: "Tôi cảm thấy không đúng lắm, đi đến đấy xem thử đi."
Diệp Liêm không muốn đi: "Mệt quá đi, vì cậu muốn học tập tốt mà anh trai cậu cứ mỗi ngày đến giờ là lại thu điện thoại của tôi tắt mạng, đã mấy ngày tôi không được chơi game rồi đấy."
Thời Bất Phàm lập tức đi ra ngoài, Diệp Liêm cầm chai ngước lên, gọi bọn Khâu Tinh: "Này, đi làm việc thôi!"
Bóng rổ bị ném sang một bên, Minh Mạch chạy như bay đến: "Thời Ca tỉnh táo rồi à? Đi đánh ai? Hay chúng ta đi thu phí bảo hộ?"
Thời Bất Phàm tặc lưỡi một tiếng: "Tôi giàu thế đi thu phí bảo hộ làm gì?"
Khâu Tinh ha ha nở nụ cười: "Cậu không biết thôi, không có thu của học sinh trường chúng ta, mà thu của lũ cặn bã từng đòi phí bảo hộ của cậu ấy, có nhớ không? Haiz, cậu mất trí nhớ xong cứ như đứa ngốc ấy."
Thời Bất Phàm đạp một cước qua.
Nửa tiếng sau, mấy người ngồi xổm trên dốc nhìn không chớp mắt vào cái cây đập vào đầu Thời Bất Phàm. Cái cây này cũng có tuổi rồi, rễ rất sâu, có phần rễ trồi lên cả mặt đất, thân câu còn có mấy chỗ lồi lên, lúc đó đầu Thời Bất Phàm cũng là do bị đập vào cái đấy mới mất trí nhớ.
Hắn dùng ván trượt trượt xuống, động tác lưu loát đẹp mắt, dưới chân vẫn vô cùng vững vàng, sau đó hắn quay lại nhìn về phía mấy người ngồi xổm phất tay ra hiệu cho họ tránh ra, chân dùng sức, lập tức vọt đến, để phối hợp với sức ở chân, eo hắn cong vên, đến khi ván trượt an toàn chạm đến mặt đất, phần eo giãn ra, chân còn tiện xoay cả người về.
Diệp Liêm vỗ tay bốp bốp: "Ngầu, rất mượt mà."
Thời Bất Phàm nhướng mày, nói: "Độ dốc này còn chẳng bằng cầu thang, nếu tôi trượt bình thường, trừ khi bánh xe đột nhiên biến mất, không thì không có khả năng ngã nhào phát rồi đập vào cái cây kia được."
"Mấy người chúng ta cũng đâu phải Conan, phân tích ở đây cũng có ích gì đâu." Khâu Tinh buồn bực: "Sao cậu lại tò mò cái này vậy?"
"Nhàm chán quá đột nhiên nghĩ đến."
Minh Mạch bỗng nhiên nói: "Có phải có người làm cậu ngã không?"
Thời Bất Phàm nhìn cậu ta, Diệp Liêm cũng nói: "Mấy người ở trường số 3 đến chặn cậu, thì người đông thế mạnh cũng đâu cần làm ra mấy thủ đoạn như thế này đúng không? Huống chi nhiều người thế, cũng bị chú ý hơn."
"Ai đó đơn phương độc mã đi chặn Thời Ca thì sao?"
"Tên ngốc nào lại đi chặn cậu ta một mình chứ? Tên đó không sợ bản thân chặn không được còn tự hại mình bị ăn đánh à?"
".... Cũng đúng."
Thời Bất Phàm ngồi xổm trên ván trượt, chậm rì rì trượt xuống, hắn mặc kệ ba đứa học dốt kia cosplay thám tử lừng danh, trượt lên, trượt xuống, lại trượt lên, trượt xuống, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, dường như thấy một đôi tay trắng muốt dùng sức đẩy về phía mình.
Ván trượt chở thiếu niên trượt xuống, đến lúc chậm rãi dùng lại, hắn vẫn không hề nhúc nhích.
"Nghĩ cái gì đấy? Chẳng nhẽ nhớ ra rồi à?"
Diệp Liêm đi xuống, nhìn thấy vẻ mặt hắn vô cùng đáng sợ, trong lòng cậu ta giật mình: "Đúng là nhớ ra thật à?"
Chân Nguyên Bạch vùi đầu vào viết bài, lúc cửa phòng học bỗng bị đá văng ra, cậu còn bị dọa đến nhảy dựng lên.
Thời Bất Phàm trước kia rất chán đời, khí thế hung ác, ánh mắt tối tăm, lúc cong khóe môi làm người khác liên tưởng đến ác ma. Sau khi mất trí nhớ trở nên tốt hơn rất nhiều, tuy vẫn bản tính khó rời, nhưng cũng không làm người khác lúc nào cũng cảm thấy hắn chuẩn bị bùng nổ đến nơi nữa, nhưng lúc này, Chân Nguyên Bạch cứ như thấy hắn của trước kia, trong lòng không kìm được sợ hãi.
Ánh mắt Thời Bất Phàm dừng lại khi nhìn cậu bỗng trở nên u ám, hắn đi, nhìn lướt qua quyển vở của Chân Nguyên Bạch, nói: "Chào buổi chiều."
"Chào buổi chiều." Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn trả lời.
Cậu không biết Thời Bất Phàm đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn cảm thấy có vẻ tâm tình hắn không tốt lắm, Chân Nguyên Bạch nhịn không được trong giờ học quay xuống trộm nhìn hắn mấy lần, bị hắn bắt được thì nhanh chóng rụt cổ quay lại.
Sau đó, Thời Bất Phàm ném cho cậu một tờ giấy nhỏ, Chân Nguyên Bạch nhìn trộm giáo viên, không kìm nổi sự tò mò mở ra, thấy mấy chữ qua loa của đối phương: "Muốn nhìn thì về nhà cho cậu nhìn."
Thời Bất Phàm học thì không giỏi, nhưng chữ viết thì không tệ, Chân Nguyên Bạch gấp gọn tờ giấy lại, bỏ vào hộp bút.
Ánh mắt Tống Mặc kỳ quái nhìn cậu, viết lên nháp mấy chữ, đụng cậu một cái, Chân Nguyên Bạch nghiêng đầu nhìn, thấy trên mặt giấy viết: "Cậu thay đổi rồi."
Chân Nguyên Bạch: "?"
Tống Mặc vừa nhìn lén giáo viên, vừa viết lên giấy: "Trước kia trong giờ học cậu sẽ không mở tờ giấy Thời Bất Phàm đưa, cậu bị hắn dạy hư rồi."
Chân Nguyên Bạch cứng đờ, đột nhiên thu hồi tầm mắt như bị bỏng, nhẹ mím môi.
Tôi chỉ đang thực hiện nguyên tắc cơ bản khi yêu đương mà thôi, tuy là giả nhưng làm sư ngày nào gõ mõ ngày ấy, cái này gọi là chuyên nghiệp đấy.
Cậu tự lấy cớ cho bản thân, sau đó đóng hộp bút lại kín mít.
Dạo này Chân Nguyên Bạch không học tiết tự học buổi tối, nói là bản thân có việc quan trọng cần làm, vì vừa ra cổng trường cậu đã bị Chân Ưu Tú đón đi, nên Thời Bất Phàm rất quý trọng đoạn đường đi từ lớp học đến cổng trường, hắn kiên nhẫn chờ anh trai nhỏ chậm rãi thu dọn đồ đạc, hai người cùng nhau ra khỏi phòng học.
Chân Nguyên Bạch muốn nói lại thôi, Thời Bất Phàm nhìn cậu một cái, nói: "Sao vậy?"
"Hôm nay cậu làm sao thế? Trông cứ không vui ấy."
Thời Bất Phàm không muốn kể với cậu lắm, hắn sợ nói ra sẽ dọa Chân Nguyên Bạch: "Không có gì, hình như nhớ ra chút việc thôi."
Lòng Chân Nguyên Bạch không kìm chế được nổi lên kinh hoàng, cậu nắm lấy quai cặp, bước chân chậm đi rất nhiều: "Cậu, cậu nhớ ra cái gì?"
"Thôi đừng nói chuyện đó." Thời Bất Phàm không muốn nhắc đến chuyện ý với cậu, nhưng Chân Nguyên Bạch lại không vậy, cậu đi hai bước, lại ấp ứng hỏi: "Nhớ, nhớ ra tất cả rồi à?"
"Không." Thời Bất Phàm nói: "Hôm nay tôi chán quá nên đi đến nơi tôi bị ngã xem thử... Nói ra sợ làm cậu gặp ác mộng, không nói đâu."
Tim Chân Nguyên Bạch bị nâng lên rồi lại bị đè xuống, cậu ngừng thở, thật cẩn thận nói: "Cậu, cậu đừng nói nửa chừng thế, rốt cuộc nhớ ra cái gì?"
Thời Bất Phàm nhìn bộ dạng nhát gan của cậu là buồn cười, hắn nhẹ giọng nói: "Thật sự muốn biết vậy à?"
Chân Nguyên Bạch dùng sức gật đầu.
"Vậy thì cậu đừng bị dọa đến bật khóc đấy."
Chân Nguyên Bạch muốn khóc vì những lời hắn nói, khóe mắt cậu hơi hồng, nói: "Thế, là cái gì vậy?"
Cuối cùng Thời Bất Phàm cũng không nói một nửa với cậu nữa, hắn kề sát vào Chân Nguyên Bạch, trầm giọng nói: "Hình như tôi bị người ta đẩy từ trên dốc xuống."
Chân Nguyên Bạch nuốt một ngụm nước bọt lớn, đôi mắt hơi mở lớn, sắc mặt tái nhợt, Thời Bất Phàm nhìn mà đau lòng, đưa tay ra xoa xoa mặt cậu: "Nhìn xem, tôi đã nói là cậu chắc chắn sẽ sợ mà, nhưng cậu cũng đừng lo lắng, tôi cảm thấy người kia cũng không định giết tôi hay gì cả, dù gì tôi mất trí nhớ lâu như thế mà cũng chẳng có ai khả nghi xuất hiện bên cạnh cả... Chắc chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi."
Tuy nói là như thế, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy có gì đó rất lạ mà không nói ra nổi, không biết ai là người hại mình mất trí nhớ đúng là rất khó chịu, đặc biệt là khi nghĩ đến tình huống đối phương có thể là mưu sát bất thành, làm tâm tình Thời Bất Phàm liền khó chịu hơn. Nhưng thấy bạn học nhỏ đang lo lắng đến nước mắt đảo quanh tròng, hắn lập tức an ủi Chân Nguyên Bạch: "Cậu đừng sợ, tôi nhất định sẽ tìm ra người kia, sẽ bắt cậu ta trả cái giá thật đắt."
Chân Nguyên Bạch bật khóc đến nơi, cậu vội cúi đầu, gật đầu nhẹ.
"Được rồi, đừng khóc, đừng sợ, nha?" Thời Bất Phàm nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của cậu, Chân Nguyên Bạch cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn nói: "Ừm."
Nhưng từ việc cậu cả đường cũng không nói thêm câu nào thì quả nhiên cậu đang lo lắng chết đi được.
Trong lòng Thời Bất Phàm vừa cảm thấy ngọt ngào vừa cảm thấy đau lòng, biết thế đã không nói cho cậu biết.
Chân Nguyên Bạch ngồi trên xe Chân Ưu Tú đưa về nhà, cả hành trình cảm xúc nhanh chóng hạ xuống, mãi đến khi đến cửa nhà, Chân Ưu Tú mới hỏi: "Có phải Thời Bất Phàm đánh anh không hả?"
Không đánh, nhưng cách lúc bị đánh chắc cũng không lâu nữa đâu.
Tâm tình Chân Nguyên Bạch nặng trĩu, biểu cảm như chết cha chết mẹ, Chân Ưu Tú nhíu mày, nghi hoặc xoay đầu, bỗng nhiên giương mi lên: "Sao, anh lật xe rồi à? Hay sắp lật xe?"
Cậu nhóc bỗng vui sướng nở nụ cười: "Em đã nói với anh từ lâu rồi, cách xa anh ta chút đi, anh lại còn giả làm anh em tốt với anh ta, chờ anh ta nhớ ra, chẳng nhẽ lại không đánh anh vỡ đầu à?"
Chân Nguyên Bạch không thốt lên lời, thang máy vừa mở thì lập tức đi ra ngoài, Chân Ưu Tú nhìn thấy nước mắt trong suốt ở khóe mắt cậu, biểu cảm vui cười lập tức thu lại.
Anh trai ngốc nghếch không tiền đồ này.
Cậu nhóc chống xe, đi theo anh trai vào phòng, "Từ giờ trở đi anh phủi sạch quan hệ với anh ta đi, đừng để anh ta lại gần anh nữa, vậy thì nhớ lại sẽ chậm chút."
Chân Nguyên Bạch ngước mắt nhìn cậu nhóc, mím môi.
Chân Ưu Tú khoanh tay trước ngực, nói: "Dù sao anh cũng không còn cách nào tốt hơn đúng không? Thế thì làm theo những gì em nói đi, tuần này đừng đến nhà anh ta nữa, không thì anh ta nhớ hết tất cả thì anh chạy không thoát đâu."
Chân Nguyên Bạch cảm thấy cậu nhóc nói đúng, nhưng cậu ghét cái điệu bộ chỉ tay năm ngón của tên nhóc này, cậu không nhìn ra chút quan tâm nào từ trên mặt Chân Ưu Tú: "Em đi ra ngoài đi."
Biểu cảm trên mặt cậu cứ như trời sụp đến nơi, Chân Ưu Tú cuối cùng cũng có chút lương tâm: "Không phải anh sợ anh ta đánh anh à?"
Chân Nguyên Bạch cúi đầu lật cặp sách, lông mi ướt dầm dề run run, Chân Ưu Tú tiếp tục nói: "Thật ra dù hắn khôi phục trí nhớ cũng chưa chắc đã đánh anh."
Chân Nguyên Bạch lập tức ngẩng đầu, trong mắt ánh lên tia hy họng.
Đầu Chân Ưu Tú từ an ủi xoay nửa vòng, bỗng tàn nhẫn vòng lại về chỗ cũ, chậm rãi đe dọa: "Cảm giác khả năng giết anh sẽ cao hơn chút đấy."