Chân Nguyên Bạch đưa tay ra đẩy khuôn mặt đang dựa gần của hắn ra, bởi vì cậu nghe được tiếng cười của mấy người Khâu Tinh.
Bọn họ đã đi xuống núi rồi, vẫn đang nói về chuyện vừa rồi, vừa nói vừa cười ha ha. Chân Nguyên Bạch hơi xấu hổ không biết trốn đi đâu, Thời Bất Phàm liền đứng dậy, mặt âm trầm ra ngoài.
Mấy người kia đang cầm cờ đỏ được lấy từ trên núi xuống, tay cầm cờ là loại thu gọn lại được, cái loa nhỏ vẫn đang phát ra âm thanh, chẳng trách lúc đó Chân Nguyên Bạch bảo sợ làm phiền người khác, âm thanh này đúng là rất bùng nổ đấy.
Diệp Liêm vừa thấy hắn thì theo bản năng dùng bước chân lại, nụ cười trên mặt ba người lập tức thu lại, ấp úng nói: "Không phải bọn tôi cố ý đâu..."
Diệp Liêm nói: "À thì, không quấy rầy thế giới của hai người nữa, chúng tôi đi trước đây."
Họ để lại đồ đạc định rời đi, lại nghe thấy Thời Bất Phàm nói: "Đứng lại."
Chân Nguyên Bạch đứng trong đình, lo lắng ôm cột nhìn sang, Khâu Tinh cười nói: "Này, cậu không sợ lớp trưởng bị dọa à..."
"Đúng đấy, chị dâu còn đang ở đây đấy." Minh Mạch giật mình nói: "Cậu xem kìa, chị dâu nhỏ bị dọa khóc luôn rồi."
Thời Bất Phàm lập tức quay đầu lại nhìn Chân Nguyên Bạch, bốn mắt nhìn nhau, bên cạnh lại truyền đến đống tiếng động, mấy người kia ném hết đồ đạc xuống quay đầu chạy, Chân Nguyên Bạch từ trên cao chậm rãi đi xuống dưới, đi đến trước mặt Thời Bất Phàm, cúi xuống nhặt cờ đỏ dưới đất lên, lại bị hắn nắm tay ôm lấy, "Xin lỗi cậu."
"Sao lại xin lỗi chứ?"
"Cậu đã chuẩn bị vất vả thế mà." Thời Bất Phàm cảm thấy áy náy: "Diệp Liêm hỏi tôi, tôi không nhịn được nên nói với cậu ta, tôi muốn khoe khoang chút."
Chân Nguyên Bạch sững sờ một lúc, mím môi, lẩm bẩm nói: "Đồ trẻ con."
Thời Bất Phàm ôm chặt cậu vào lòng mình. Đúng là trẻ con thật, hắn cũng không phản bác lại được, lúc biết Chân Nguyên Bạch tự mình chuẩn bị quà sinh nhật cho mình, hắn đúng là rất vui, ban đầu định giấu kĩ đi nhưng lại như không thể thể hiện ra niềm vui sướng kia trong lòng mình.
Món quà này khác xa hoàn toàn với tưởng tưởng của hắn, nhưng trong đầu hắn lại không tự chủ được nhớ đến việc, trong tiếng quốc ca vang vọng, thiếu niên tuyên thệ với giọng điệu rất dõng dạc, khuôn mặt trắng như tuyết của cậu trong ánh sáng tối tăm sáng quắc lên, thái độ rất nghiêm túc: "Hôm nay, tôi đem biểu tượng vĩ đại của Trung Quốc cờ đỏ sao năm cánh cho... Bạn trai thân yêu của tôi, tượng trưng cho việc tôi muốn giao cả đời mình giao cho..."
Giao cho ai? Thời Bất Phàm tiếc đến xanh ruột, còn tí nữa thôi là nghe được toàn bộ lời tuyên thệ của cậu rồi.
Tuy hơi ngớ ngẩn, nhưng cũng làm người khác rung động lắm, càng nghĩ lại càng thấy rung động.
"Sao cậu lại nghĩ đến việc tổ chức cho tôi một buổi lễ... Long trọng thế hả?"
Vì sao à? Chân Nguyên Bạch đẩy hắn ra, khom người lấy lá cờ gấp gọn lại, cúi đầu nói: "Trước kia tôi là thành viên Đội Thiếu niên Tiền Phong."
"Hở?" Đây là chuyện bình thường thôi mà, thành tích của Chân Nguyên Bạch tốt thế, đương nhiên sẽ được vào Đội Tiền Phong rồi, hơn nữa rất có khả năng còn là đội trưởng nữa.
Chân Nguyên Bạch hơi ngại ngùng, nhỏ giọng nói: "Tôi là đội viên của Đội Thiếu niên Tiền Phong, tôi rất tự hào, bởi vì rất yêu tổ quốc của mình, tôi..."
Thời Bất Phàm không cười nhạo cậu, hắn còn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Thời Bất Phàm: "Không sao, cứ nói từ từ thôi."
Có lẽ do được hắn cổ vũ, mà cậu ngẩng mặt lên, vành mắt phiến hồng nhưng ánh mắt thì sáng quắc: "Bởi đây là một trong số ít những chuyện làm tôi tự hào, sau đó tôi còn làm đại đội trưởng, tôi biết, thành tích của bản thân tốt, sau này sẽ trở thành người thật có ích, có lẽ sẽ có ngày tên của tôi sẽ được ghi vào sử sách, rất nhiều năm sau đó, mọi người nhắc đến tôi sẽ nói, người này thật vĩ đại, chứ không phải gọi tôi là Chân Ngu Ngốc."
Tính cách Chân Nguyên Bạch yếu đuối hướng nội, thích trường học, thích lớp học, thích sách vở, chỉ có ở trường cậu mới tìm thấy cảm giác bản thân đang tồn tại, thành tích tốt là điều duy nhất làm cậu đáng tự hào. Cậu sẽ vô điều kiện giảng bài cho người khác, vô điều kiện cho người khác mượn vở ghi bài để chép, nghe người khác nói cảm ơn sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ, thích những người thích cậu, ghét những người ghét cậu.
1
Có loại người thế này, họ nhận tình cảm của bạn, sau lưng lại nói bạn đang ra vẻ, họ nói cảm ơn bạn, quay đi thì đặt bộ mỉa mai: "Thành tích tốt thì có gì hay ho đâu chứ."
Chân Nguyên Bạch vẫn luôn cảm thấy bản thân rất giỏi, bạn xem, làm gì có ai lại giữ vị trí đứng đầu từ lúc học mẫu giáo đến giờ cơ chứ? Nhưng vì một cái tên bình thường, mà từ nhỏ cậu đã bị gọi bằng cái biệt danh kia, cứ như cả đời cũng không thoát khỏi nó, dù có giúp đỡ người ta rất nhiều lần, nhưng đôi khi vẫn bị nói: "Chân Ngu Ngốc, Cho tôi mượn vở chép bài với."
Không phải cậu không tức giận, nhưng cũng có vài người không có ác ý khi gọi cậu bằng biệt danh kia, cậu mà tức giận nói người ta sẽ làm người ta thấy xấu hổ: "Sao cậu phải hung dữ với tôi thế... Không phải mọi người đều gọi thế à?"
Quay mặt đi lại nói với người khác: "Chắc là thấy tôi sẽ bắt nạt nên bắt nạt mà, có bản lĩnh thế thì đi mà tức giận với mấy tên bắt nạt kia đi, không phải là do họ gọi đầu tiên à."
Sau này cậu cũng chỉ dám lén lút tự hào, lén lút vui mừng, lén lút ôm ước mơ trở thành một người vĩ đại, nỗ lực nhiều hơn.
Trông cậu hơi không ổn, nước mắt trong hốc mắt như sắp trào ra đến nơi, vẻ kiêu ngạo và tự hào vẫn hiện trên mặt, dường như lúc nào cũng có thể tan thành ra, Thời Bất Phàm không nói gì trong chốc lát, cậu nói: "Rất ngốc nghếch đúng không? Cậu cũng cảm thấy hôm nay tôi rất ngốc đúng chứ? Đúng là rất ngu ngốc mà, tôi tưởng là..."
"Không ngốc tí nào cả đâu." Thời Bất Phàm ôm chầm cậu vào lòng, dỗ dành nói: "Tôi đã nói rồi, ai mà gọi cậu là Chân Ngu Ngốc, tôi sẽ đánh người đó. Cậu muốn trở nên vĩ đại, cậu sẽ thành công mà, hôm nay tôi cũng rất cảm động... Đúng là hơi bất ngờ, nhưng càng nghĩ càng thấy cảm động."
Hắn cúi đầu nhìn mặt Chân Nguyên Bạch, nói tiếp: "Thật ra có hơi ngốc thật... Nhưng chỉ hơi hơi thôi."
Chân Nguyên Bạch lập tức trừng mắt nhìn hắn, Thời Bất Phàm sửa miệng nói: "Dù gì cũng bị ba tên ngốc kia phá hỏng hết bầu không khí, thế nên mới bị dính hết hơi ngu ngốc từ trên người ba tên đó."
Chân Nguyên Bạch nín khóc mỉm cười, hai mắt phát sáng: "Vậy không ngốc thật à?"
"Vậy để tôi sửa lại, ai mà bảo cậu ngốc thì tôi sẽ liều mạng với người đó." Thời Bất Phàm nói: "Dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, hôm nay cũng là sinh nhật khó quên nhất trong cuộc đời tôi."
Sau này cũng chẳng có ai dùng hình thức này để chúc mừng sinh nhật hắn đâu, không được cười, không thì bạn học nhỏ sẽ khóc mất.
Chân Nguyên Bạch được dỗ cho vui vẻ lại, mạnh mẽ nói: "Tôi biết mà, cậu sẽ rất cảm động."
Cảm động thật, nhưng Thời Bất Phàm lại cảm thấy bản thân cũng ngốc luôn rồi, hắn cười một tiếng, nói: "Lời tuyên thệ của cậu chưa nói xong đâu đấy, có thể nói lại một lần nữa cho tôi nghe không?"
"Không." Chân Nguyên Bạch từ chối ngay, "Cậu làm tôi rất thất vọng, nên cứ mang sự tiếc nuối này đến cuối đời đi."
"Cậu ghi nợ rồi đấy à?"
Chân Nguyên Bạch mím môi cười, lấy từ trong cặp ra hai hộp bánh kem nhỏ cỡ bàn tay, đưa một cái sang: "Chúc mừng sinh nhật."
Thời Bất Phàm nhận lấy, nói: "Nhỏ vậy."
"Chỉ có hai chúng ta thôi, cái lớn thì không ăn hết." Chân Nguyên Bạch nhắc nhở hắn: "Cậu xem bên trong có chữ có phải không?"
Cái nĩa Thời Bất Phàm chuẩn bị chọc vào lập tức dừng lại, cúi đầu nhìn vào bên trong, phát hiện bên trong có năm cái sô cô la hình thoi, xếp thành hình cánh hoa, phía trên viết: "Phàm Phàm sinh nhật vui vẻ!"
Thời Bất Phàm lập tức bật cười, bởi vì hai chữ "Phàm Phàm." mà cảm thấy còn ngọt hơn cả sô cô la. Hắn nhìn Chân Nguyên Bạch: "Của cậu thì sao? Viết chữ gì?"
"Của tôi không có chữ." Chân Nguyên Bạch nói: "Chỉ ăn với cậu thôi mà."
Thời Bất Phàm lấy miếng sôcôla ra, nói: "Nào, để Phàm Phàm mời cậu ăn Phàm Phàm."
2
Chân Nguyên Bạch theo bản năng há miệng ra, ăn xong mới nhớ đến: "Thế thì cậu ăn cái gì?"
"Tôi ăn "sinh nhật vui vẻ" Hai người bắt đầu đi về phía nhà Thời Bất Phàm, thấy hắn vẫn cố chấp với mấy lời tuyên thệ kia, Chân Nguyên Bạch nhẹ nhàng đụng bả vai hắn, nhắc: "Tôi có viết vào trong quyển vở tôi cho cậu đó."
Thời Bất Phàm nhớ lại lúc đó cậu có cầm vở, hóa ra không phải là học thuộc mà chỉ đang đọc ra thôi à!"
Hắn mở vở ngay bên đường, Chân Nguyên Bạch nhịn không được cười nhạo hắn: "Cậu không thể về nhà rồi nhìn à?"
"Nhân lúc tâm trạng tôi hiện tại rất kích động thì phải xem luôn."
Hắn mở vở ra, không đủ ánh sáng thì lấy đèn pin ra soi, thấy được mấy lời tuyên thệ kia:
Tôi là đội Thiếu Niên Tiền Phong Trung Quốc. Tôi xin tuyên thệ dưới lá cờ của đội: Tôi yêu Đảng Cộng sản Trung Quốc, yêu Tổ quốc, yêu nhân dân, chăm chỉ học tập, rèn luyện và chuẩn bị:
Vì sự nghiệp chủ nghĩa cộng sản cống hiến cả đời! Hôm nay, tôi đem biểu tượng vĩ đại của Trung Quốc cờ đỏ sao năm cánh cho... bạn trai thân yêu của tôi, tượng trưng cho việc tôi muốn giao cả đời mình cho------"
Thời Bất Phàm.
Tổ quốc vĩ đại cho tôi quá khứ và hiện tại, mà cậu sẽ là tương lai của tôi.
1
"Bụp" một phát, Thời Bất Phàm gấp vở lại, ngước mắt lên, Chân Nguyên Bạch lại bắt đầu nhìn ngó xung quanh nói lảng sang chuyện khác: "Ngày mai mà ba mẹ cậu muốn đón sinh nhật với cậu thì có đi không?"
Thời Bất Phàm vừa gấp vở lại vừa nói: "Có phải cậu nhận hối lộ của họ rồi đúng không?"
"Không phải tôi đã nhận con của bọn họ rồi à?" Chân Nguyên Bạch trả lời một cách rất đương nhiên.
Thời Bất Phàm cười ngay, Chân Nguyên Bạch đỏ mặt đi về phía trước, lại bị hắn kéo trở lại, miệng cậu vẫn ngậm cái nĩa nhỏ, khóe miệng dính bơ trắng: "Sao cậu..."
Nĩa nhỏ bị Thời Bất Phàm lấy ra từ trong miệng, môi của thiếu niên dán lên môi cậu.
Giữa hai đôi môi tràn đầy hương vị thơm ngọt của bơ và sôcôla, Thời Bất Phàm ngậm lấy bờ môi cậu, không nhịn được siết chặt cánh tay, thăm dò câu lấy lưỡi cậu. Khoang miệng bị đảo quanh, Chân Nguyên Bạch khẽ run lên, bánh kem nhỏ trong tay rơi xuống đất.
Gió đêm thét gào bên tai, Chân Nguyên Bạch hơi mở to đôi mắt. Nụ hôn lần này khác với những lần trước, cậu theo bản năng đẩy Thời Bất Phàm ra, đối phương lại dùng sức ấn cậu vào lòng mình, hôn cậu đến mức làm não cậu thiếu oxy, Chân Nguyên Bạch nắm lấy cổ tay áo hắn, miễn cưỡng đứng vững, thở gấp: "Cậu, cậu..."
"Tôi mười tám rồi." Thời Bất Phàm đầy ẩn ý nói: "Sau này chỉ hôn môi thôi có khi không đủ đâu."
Mười tám à... Chân Nguyên Bạch bị hắn nắm lấy cổ tay, đầu óc cứ như đông hồ dinh dính.
Thời Bất Phàm gọi người đến đón, Chân Nguyên Bạch lấy khẩu trang từ trong sách ra che cái miệng hơi sưng của mình, yên lặng ngồi cúi đầu bên cạnh hắn.
Cậu cũng không nghĩ được gì nhiều bởi ngồi trên xe một lúc thì đã ngủ quên mất, lên giường nằm kiểu gì cũng không biết chỉ biết sáng hôm sau thức dậy đã nằm trên giường rồi.
Cậu ngáp một cái đi ra ngoài, thấy Thời Bất Phàm đi ra từ phòng ngủ chính, đi cùng cậu, cậu cau mày giữ khung cửa, nói: "Cậu nhanh tí đi."
Thời Bất Phàm nhìn cậu một cái, có ảo giác rằng hai người đang sống chung, hắn nhường chỗ cho Chân Nguyên Bạch, cậu đánh răng rửa mặt rồi trở lại phòng thay quần áo, mặc đồng phục vào trông cực có tinh thần."
Thời Bất Phàm đi đến với cái khăn quàng đỏ mà cậu đeo khi còn trong đội Tiền Phong: "Nào, đeo cho tôi đi."
Chân Nguyên Bạch sửng sốt: "Cậu học cấp 3 rồi đeo làm gì nữa?"
"Cấp 3 thì không được đeo à?"
"Sẽ, sẽ bị người khác cười đó."
"Để tôi xem ai dám." Hắn vung càm: "Giúp tôi đi."
Chân Nguyên Bạch vẻ mặt không tình nguyện, ngón tay lại vô cùng linh hoạt đeo khăn đỏ cho hắn, người khác còn chưa cười cậu đã cười trước: "Ngốc."
"Ngốc à?" Thời Bất Phàm đứng thẳng, nụ cười trên môi với cái khăn trên cổ trông chả hợp nhau tí nào, nhưng lại đẹp trai đến kỳ lạ, hắn đưa tay ra nâng cằm Chân Nguyên Bạch lên: "Từ nay trở đi, cậu phải hướng lỗ mũi lên trời mà đi cho tôi, nhìn đây này, niềm kiêu hãnh và ước mơ của cậu đang được đeo ở đây này, tôi chống lưng cho cậu, ai dám chê cười, tôi sẽ đánh người đó đến không cười nổi thì thôi."
Chân Nguyên Bạch không chớp mắt nhìn hắn, Thời Bất Phàm bỗng vươn hai tay ra ôm cậu vào ngực, sức hắn quá lớn, Chân Nguyên Bạch nhón mũi chân, không hiểu lắm, "Cậu..."
"Ước mơ của cậu đáng để kiêu hãnh, những thứ cậu thích đáng để tự kiêu hãnh, cậu từng là đội viên Đội Thiếu niên Tiền Phong đáng để kiêu hãnh, cậu hao tâm tốn sức tổ chức sinh nhật cho tôi cũng đáng để kiêu hãnh, cậu của quá khứ, cậu của hiện tại, cậu của tương lai, cậu lúc nào cũng đáng để kiêu hãnh. Cho nên, từ giờ trở đi, cứ kiêu ngạo lên cho mọi người nhìn."
2
"Nghe có hiểu không?"
Lông mi Chân Nguyên Bạch run run, Thời Bất Phàm bép phát hôn cậu một cái, hỏi lại: "Nghe hiểu không? Hả? Không hiểu à?"
1
Hắn hỏi một câu lại hôn cậu một cái, Chân Nguyên Bạch cuối cùng cũng gật đầu: "Hiểu mà!"
Sinh nhật Thời Bất Phàm, sáng sớm Lăng Huyên chuẩn bị một bàn đồ ăn sáng ngon lành, cháo thịt tỏa ra hương vị mê người, Chân Nguyên Bạch còn chưa xuống tầng đã thấy đói bụng.
Từ trước đến nay Thời Bất Phàm không vui vẻ gì mà ở nhà ăn sáng, Chân Nguyên Bạch đi theo hắn xuống tầng liền nhìn chằm chằm vào bàn ăn, mẹ Thời cười nói: "Mau lại đây, ăn cơm xong thì để lái xe đưa các con đi."
Thời Bất Phàm quay lưng muốn túm lấy cậu, Chân Nguyên Bạch nhanh tay nắm lấy tay vị cầu thang: "Tôi, tôi muốn ăn, thơm lắm."
"..." Ba phút sau, hai đứa trẻ ngồi xuống trước bàn ăn, Chân Nguyên Bạch vừa ăn vừa khen, Thời Bất Phàm thì lại cứ như ai thiếu nợ hắn không bằng, thỉnh thoảng ba hắn còn hung dữ liếc hắn một cái, Chân Nguyên Bạch coi như không thấy gì hết.
Cậu đã đồng ý với mẹ Thời là sẽ giúp bà lấy lòng Thời Bất Phàm rồi.
Lăng Huyên vui chết đi được, làm cho Thời Bất Phàm ăn đồ ăn mà bà làm đúng là còn khó hơn lên trời, bà nói với Chân Nguyên Bạch: "Thích ăn cháo thịt dì làm à? Vậy thì sau này ở đây đi, cũng tiện cho Thời Bất Phàm có người làm bạn."
Chân Nguyên Bạch liền nói: "Sau này cháu sẽ thường xuyên đến cọ cơm, dì không được ghét đâu ấy."
Lăng Huyên cười không khép được miệng, nếu Chân Nguyên Bạch mà có thể ở lại, bà có nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Cái khăn quàng đỏ cổ quái trên cổ của Thời Bất Phàm quá gây sự chú ý, vừa vào trường đã làm người ta phải ồ lên liên tục, Chân Nguyên Bạch mở to hai mắt nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, có ý nghĩ muốn kéo cái khăn kia xuống, nhưng Thời Bất Phàm lại không thấy ngại chút nào, hắn híp mắt, nói bên tai cậu: "Mấy lời cười nhạo người khác là cái gì cơ chứ? Đáng để cậu lo lắng à?"
"Phù..." Hắn thổi về phía Chân Nguyên Bạch: "Bạn trai thổi phù lo lắng bay xa nè."
Chân Nguyên Bạch phì cười, Thời Bất Phàm cong môi đứng thẳng lại, nghe cậu nói: "Đồ trẻ con!"