12.Nét chữ.Sự việc tụ tập hút chích ma túy không chỉ gói gọn trong làng giải trí mà các kênh tin tức xã hội cũng rầm rộ đưa tin.
Trần Đại Xuyên hiển nhiên trông thấy.
Anh thoáng sửng sốt. Mặc dù gần đây bận rộn thay máu dàn quản lý công ty nên đồng hồ sinh hoạt đảo lộn, nhưng nếu anh nhớ không lầm thì hình như sáng hôm qua Khang Kiều gửi tin nhắn báo cáo đã ký hợp đồng với Lý Tùng Nhất. Thế là suốt đêm trước, Lý Tùng Nhất đã gây xôn xao dư luận?
Ồ. Nếu xem kỹ nội dung, vậy không hẳn mất cả đêm mà chỉ vài giờ đồng hồ vào buổi tối.
Trần Đại Xuyên tức đến bật cười. Anh muốn gọi điện cho Khang Kiều cốt hỏi tình hình cụ thể, song vừa nhấc điện thoại lên thì đã đặt xuống.
Trần Đại Xuyên tự hỏi, phải chăng do anh đối xử quá hòa ái với Lý Tùng Nhất nên khiến cậu lầm tưởng muốn bay lên trời? Hiện tại vừa mới ký hợp đồng với Bình Xuyên, cậu đã vui quên trời quên đất.
Lý Tùng Nhất là một người thiếu phép tắc. Ở trước mặt anh mà ăn nói tùy tiện, tuy rằng luôn treo "Ông chủ Trần" bên môi nhưng lại chẳng có ý thức tự giác của nhân viên cấp dưới. Cậu cần phải rèn giũa tính nết và học cách đối nhân xử thế khéo léo hơn.
Trần Đại Xuyên quyết định tỏ thái độ bàng quan trước việc này. Giả sử Lý Tùng Nhất có thể vượt qua, Bình Xuyên vẫn cung cấp tài nguyên dựa trên năng lực và nâng đỡ cậu trong ngành giải trí; nếu cậu rớt ở vòng này, Trần Đại Xuyên đã bỏ ra hai trăm vạn mua kịch bản và tặng một vai nam chính cho Lý Tùng Nhất, xem như anh đã làm hết sức mình.
Nghĩ đến kịch bản, Trần Đại Xuyên bèn lấy ra xấp tài liệu dày cộp trên bàn làm việc.
Anh mở bừa một trang, ấy thế nhìn thấy tên của mình —— Tên kiếp trước của anh.
Phần này viết rằng sau khi Lý Tùng bị đưa đến Nam Tuyên làm con tin, cung nữ và thị vệ trong cung đã bắt nạt y những vài năm. Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, chẳng ai thèm quan tâm. Lúc ấy, y chỉ mới mười hai tuổi. Lý Tùng biết, với thân thể yếu ớt của mình thì chẳng cầm cự nổi bao lâu nếu cứ tiếp tục sống thế này, y cần phải tìm chỗ dựa.
Lựa chọn đầu tiên của Lý Tùng là Tuyên Từ.
Khi đó Tuyên Từ vẫn chưa làm Thái tử, song hắn thông minh và nhanh nhạy từ nhỏ. Hoàng đế cho đến quan liêu đều không ngớt lời khen ngợi hắn. Điều bất lợi duy nhất có lẽ là mẹ ruột xuất thân thấp hèn. Tuyên Từ không phải trưởng tử, cũng chẳng phải con trai của vợ cả; hơn nữa gia đình mẹ đẻ lại chẳng ai sẵn lòng giúp đỡ. Phải nói rằng hắn không đủ tư cách* ngồi ở chức vị Thái tử.
[1] Không đủ tư cách: Bản gốc là "名不正言不顺", nghĩa là "danh không chính; ngôn không thuận". Ý chỉ không đủ tư cách để đảm trách công việc nào đó.
Lý Tùng nghĩ, một Tuyên Từ quá nổi bật ắt hẳn phải gây thù chuốc oán với không ít người. Có lẽ hắn cần một ai đó giúp đỡ.
Lý Tùng muốn tự tiến cử nhưng vì thân phận nhạy cảm nên không thể đến gần Tuyên Từ, đành phải bí mật theo dõi cốt tìm cơ hội tiếp xúc. Trớ trêu thay, thị vệ trong đại nội phát hiện và cho rằng y có ý đồ ám sát Thái tử. Sau rốt, bọn chúng cho y một bài học nặng nề đến mức suýt tắt thở.
Bát Vương gia ngốc nghếch thấy y tội nghiệp bèn gửi vài lọ thuốc trị thương, thành thử Lý Tùng mới có cơ hội sống tiếp. Từ đó, Lý Tùng nguyện hết lòng trung thành với Bát Vương gia.
Trần Đại Xuyên dĩ nhiên không biết còn có chuyện như thế xảy ra ở kiếp trước. Anh chỉ đinh ninh rằng đó là tình tiết xung đột do Lý Tùng Nhất thêm thắt cốt gây kịch tính. Nhưng anh vẫn không khỏi tưởng tượng, rằng nếu kiếp trước Lý Tùng ở phe mình thì mọi chuyện đã như thế nào?
Lý Tùng là một mưu sĩ tài giỏi. Nếu không có y, Bát Vương gia dẫu tham vọng đến đâu cũng chẳng bao giờ đi vào con đường dấy binh tạo phản. Lý Tùng giỏi nhất là quan sát và lợi dụng thế cục. Ngay từ đầu y đã dặn Bát Vương gia phải che giấu tài năng, chỉ khiêu khích các hoàng tử khác đấu đá lẫn nhau. Tuyên Từ là trung tâm của cuộc đấu tranh phe phái, ít nhiều gì cũng lâm vào tình cảnh khốn đốn do một tay Lý Tùng giật dây. Song nghiệt ngã nhất là Tuyên Từ không hề hay biết, Lý Tùng đã âm thầm bày mưu tính kế tất thảy.
Về sau khi đã biết, anh lại muốn thu Lý Tùng về dưới trướng vì tài hoa hơn người của y. Nhưng đáng tiếc, Cao Chương tự ý cho y uống rượu độc.
Nếu Lý Tùng về phe Tuyên Từ, có lẽ anh không cần tốn quá nhiều thời gian cho nội chiến, mà thay vào đó dốc hết tâm sức cốt chỉnh đốn Nam Tuyên. Để không phải đến mười năm sau khi Lý Tùng chết thì quê nhà của y mượn cớ phát động chiến tranh, Nam Tuyên thất bại thảm hại và anh cũng chết trận nơi sa trường.
Nực cười thật. Người ta chết cả chục năm rồi mới nghĩ đến việc đòi lại công bằng.
Trần Đại Xuyên bất bình thay cho Lý Tùng. Nhưng trên thực tế, anh và Lý Tùng không quen biết gì nhau. Thậm chí hai người còn âm thầm đối đầu nhiều lần, và chưa từng chính thức giáp mặt trực diện. Ấn tượng sâu sắc nhất là khi Lý Tùng chết, anh ở trong gian nhà gỗ tối tăm mục nát trông thấy thi thể gầy trơ xương và một dòng chữ tràn đầy căm phẫn —— "Không có lỗi với người đời, nhưng có hận với trời cao."
Trần Đại Xuyên cười tự giễu. Khi không nghĩ đến mấy chuyện vô nghĩa này làm chi? Dẫu sao Lý Tùng đã chết, và Tuyên Từ cũng chết.
Nhưng Lý Tùng Nhất chưa chết, chỉ là đang thoi thóp mà thôi.
Để chứng tỏ bản thân vô tội và chứng minh rằng họ hoàn toàn không dùng ma túy, Khang Kiều bèn đưa Lý Tùng Nhất và Châu Gia Mậu đến bệnh viện xét nghiệm tóc*. Đây là một phương pháp xét nghiệm nhằm xác định một người có dùng ma túy từ nửa năm trở lên hay không, bằng chứng này càng có tính thuyết phục hơn.
[2] Xét nghiệm tóc: Do tóc được nuôi dưỡng trong cơ thể bằng máu, nên mỗi nang tóc sẽ tích lũy đầy đủ các thành phần trong máu (chất kích thích, ma túy, chất gây nghiện). Bên cạnh đó, những thành phần này có thời gian tồn tại trong tóc lâu hơn rất nhiều so với thời gian tồn tại trong máu, vì vậy xét nghiệm ma túy trong tóc cho kết quả chính xác cao nhất. Qua xét nghiệm tóc, bác sĩ còn xác định chính xác thời điểm ma túy được đưa vào cơ thể từ bao giờ, đã sử dụng chất gây nghiện bao lâu, dựa trên căn cứ thành phần ma tuý nằm trên đoạn nào sợi tóc (Đây cũng là một phương pháp khó làm giả).
Lý Tùng Nhất vừa nhận kết quả xét nghiệm đã đăng hết lên Weibo.
Nhưng cư dân mạng vẫn cóc tin. Một số cho rằng đó là giả; một số khác thì bảo họ đã hối lộ cơ quan xét nghiệm; còn có người phán rằng phương pháp xét nghiệm tóc không phổ biến ở trong nước, thiết bị lạc hậu và có nhiều nhân tố ảnh hưởng khác... Tựu trung, bằng chứng này chẳng thể chứng minh hai người không sử dụng ma túy.
Khang Kiều lại đưa Lý Tùng Nhất và Châu Gia Mậu đến bệnh viện xét nghiệm máu*.
[3] Xét nghiệm máu: có thể phát hiện được tất cả các chất gây nghiện khi được người dùng mới sử dụng gần đây, trong thời gian giới hạn quy định. Các kết quả xét nghiệm máu sẽ khó có thể đạt chính xác khi thời gian sử dụng lần cuối đã lâu hơn vài ngày hay vài tuần.
Cư dân mạng lại nói: Sao ngay từ đầu không xét nghiệm máu? Mấy người cố ý câu giờ để làm lệch kết quả xét nghiệm chớ gì?
Lý Tùng Nhất suýt thì phát điên. Cư dân mạng vô cớ kiếm chuyện, họ không tin vào khoa học mà chỉ tin vào trí tưởng tượng của bản thân. Dẫu sao trong vòng một tháng, Lý Tùng Nhất đã trải qua nhiều lần bị bạo lực mạng. Một số ít người hâm mộ do nhan sắc cậu vun vén đã chiến đấu hết mình trên tiền tuyến hòng phản bác những tin đồn vô căn cứ, sau rốt vẫn bị quần chúng nhân dân tàn khốc chèn ép đến không còn cọng lông.
Ngay cả Thai Hành lên tiếng vì cậu cũng bị cộng đồng mạng mắng thê thảm trên Weibo.
Ngoài sức ảnh hưởng xã hội của chính sự kiện thì còn có sự nhúng tay của thế lực trong ngành giải trí mới khiến vấn đề kéo dài nhiều ngày và không ngừng lan rộng. Công ty Điện ảnh và Truyền hình Bình Xuyên luôn là đối tượng bị giới đầu tư trong ngành đố kị và ghen ghét. Kể từ khi Trần Đại Xuyên nhậm chức ở đó, dù phim điện ảnh hay truyền hình do Bình Xuyên sản xuất không bùng nổ thì danh tiếng cũng chẳng tệ. Thấy Bình Xuyên phát đạt và có xu hướng trở thành người dẫn đầu, ai mà ngồi yên cho nổi.
Trong số nhiều nghệ sĩ ở Bình Xuyên, Châu Gia Mậu vẫn có sức nặng nhất định. Hơn nữa, hắn còn là một trong những chủ lực của phái thần tượng theo hướng đại chúng. Thất bại của Châu Gia Mậu là cú đả kích lớn đối với Bình Xuyên; trái lại, một tân binh không mấy nổi tiếng như Lý Tùng Nhất nhưng có ngoại hình hấp dẫn thì với khả năng và nguồn lực của Bình Xuyên, chẳng lẽ không thể nâng đỡ cậu thành một thần tượng ăn khách nhất? Thế nên nhân lúc Lý Tùng Nhất chưa làm nên trò trống gì, mọi người chung tay hợp tác bóp chết cậu từ trong trứng nước.
Khang Kiều đang phân tích tình huống cho Lý Tùng Nhất, tự nhiên cậu đập bàn một phát: "Thì ra Trần Đại Xuyên cũng dính líu trong đây!"
Khang Kiều chẳng thể phản bác lại, đành tiếp tục phân tích cách nghiêm túc: "Tình hình hiện tại, cậu và Gia Mậu chả khác gì bị toàn bộ làng giải trí cấm cửa. Dù không có bằng chứng hữu hiệu, nhưng ai dám dùng hai cậu nữa? Nhỡ đâu gây ảnh hưởng đến toàn bộ dự án, ai là người đứng ra chịu trách nhiệm? Trong khi đó, họ hoàn toàn có thể thay thế hai cậu bằng người khác. Gia Mậu còn ổn, ít nhất có danh tiếng tích lũy trong mấy năm qua. Bây giờ Gia Mậu tạm thời ngừng hoạt động hai năm, đến khi trở lại vẫn có fans săn đón. Miễn là không gây ra chuyện gì nữa, cậu ấy vẫn có thể tồn tại trong giới này. Nhưng cậu..."
"Tôi nhất định die rồi, phải không?" Lý Tùng Nhất hỏi.
Dù Khang Kiều không đành lòng, song vẫn khẽ gật đầu.
"Hầy." Lý Tùng Nhất chẳng hề hoảng loạn, chỉ thở dài cam chịu. "Thôi, quen rồi. Lần đầu tiên đóng phim, tôi cứ tưởng mình sắp hot. Ai dè gặp phải nhà sản xuất điên khùng nào đó, cắt hết cảnh diễn mà còn cắt luôn tiền. Bây giờ ký với Bình Xuyên, tôi cũng tưởng mình sắp nổi, ngờ đâu tai bay vạ gió. Chắc khuôn mặt này của tôi xuất hiện trong giới giải trí là vi phạm lẽ trời, bất công với bọn chúng. Ông trời chịu không thấu, nghĩ cách bắt chẹt tôi."
Tim Khang Kiều khẽ nhói. Khi ký hợp đồng với Lý Tùng Nhất, hắn đã dốc toàn lực lên kế hoạch đưa cậu trở thành thần tượng ăn khách nhất ở thời điểm hiện tại.
Lý Tùng Nhất im lặng thoáng chốc, đoạn hỏi: "Vậy ông chủ Trần có chịu trách nhiệm miếng cơm manh áo cả đời cho tôi không? Nói đi nói lại, do mấy người đòi ký với tôi mới thành ra vậy. Chứ không thì đâu có chuyện gì xảy ra?"
Khang Kiều cười méo xẹo: "Chuyện đó... Tôi không quyết định được."
"Thôi. Anh đi đi."
Khang Kiều quýnh lên: "Cậu định làm gì? Cậu đừng nghĩ quẩn chứ!"
Lý Tùng Nhất tròn mắt: "Tôi giống người nghĩ quẩn lắm hả? Với khuôn mặt này, dù tôi có làm gì cũng kiếm ra tiền. Tôi không nhất thiết cứ phải đâm đầu vào ngành giải trí."
Lý Tùng Nhất nói dối, bằng chứng là cậu lẳng lặng xem cuốn sách mà Trần Đại Xuyên tặng cho mình.
"Sự tự tu của diễn viên" được viết dưới dạng nhật ký, đề cập nhiều đến cảm xúc chủ quan cao siêu và lý thuyết kinh nghiệm. Hơn nữa thông qua bản phiên dịch và cách biệt về văn hóa nên nội dung có phần khó hiểu, Lý Tùng Nhất chẳng thấm vào đâu trong lần đọc đầu tiên.
Nhưng cuốn sách do Trần Đại Xuyên tặng cậu có nhiều chú thích của riêng anh, bao gồm sự tán thành về nội dung và vài ý kiến cá nhân —— Trần Đại Xuyên không chỉ chăm chăm vào sách, một khi anh thấy chúng đi ngược với mình thì chẳng ngại ngần bày tỏ quan điểm.
Điều khiến Lý Tùng Nhất ngạc nhiên hơn hết là Trần Đại Xuyên còn đề cập các phân đoạn nổi bật trong tác phẩm điện ảnh và truyền hình như một ví dụ cùng với giả thuyết.
Lý Tùng Nhất tìm chúng trên mạng, tập trung vào các nhân vật và biểu cảm mà Trần Đại Xuyên đã đề cập. Video sống động minh họa cho nội dung khô khan, kết hợp với những chú thích của Trần Đại Xuyên khiến tất cả như khắc sâu vào đầu cậu.
Suốt một tháng trời, Lý Tùng Nhất ăn không ngồi rồi xem hết ngần đó kiến thức. Cậu bỗng cảm nhận được chút thú vui của nghề diễn xuất, và muốn thử thách một vai diễn cốt áp dụng những gì mình đã học.
Nhưng, cậu không có cơ hội.
Lý Tùng Nhất cố gắng tìm một thứ gì đó cốt đánh lạc hướng bản thân, và rồi cậu trông thấy chữ của Trần Đại Xuyên.
Nét chữ của Trần Đại Xuyên đẹp thật. Chỉn chu, cứng cáp, mảnh mà chắc, cấu trúc hoàn hảo mà tự nhiên.
Chỉ là... Cậu bỗng có một cảm giác quen thuộc không sao tả nổi.
Lý Tùng Nhất cau mày suy tư, chẳng thể tìm ra mối liên kết ở giữa. Nhưng cậu đang rảnh, bèn lên mạng xem thử. Quả nhiên, mọi người thường dành lời có cánh cho nét chữ của Trần Đại Xuyên. Trong những năm đầu sự nghiệp, Trần Đại Xuyên từng biểu diễn viết thư pháp trong một gameshow, lẽ dĩ nhiên đã thu hút vô số người hâm mộ.
Lý Tùng Nhất mở video của chương trình này.
*
Tác giả có điều muốn nói:Ở kiếp trước, Lý Tùng Nhất và Thái tử hiếm khi giáp mặt trực diện. Nhưng cả hai đã ngấm ngầm giữ lại thư từ của nhau, thành thử quen thuộc chữ viết của đối phương. Chỉ có điều kiếp trước viết bằng bút lông, còn kiếp này viết bằng bút bi. Hiển nhiên có sự khác biệt nhất định về chữ viết, nếu không nhận ra vẫn có thể thông cảm.
Hết chương 12