23.Lạc quan."Em..." Lưu Hướng Tây không ngờ anh trai lại từ chối với thái độ kiên quyết. Trong thoáng chốc cô nói không nên lời, chỉ biết ngậm ngùi lau nước mắt.
Bên ngoài rất ồn ào, mọi người đang gọi tên đạo diễn.
Lưu Hướng Đông toan bước ra ngoài.
Lưu Hướng Tây chộp lấy cánh tay anh trai, khẩn cầu: "Anh à. Anh nỡ lòng nhìn em mãi mãi không thể bước ra ánh sáng sao?"
Sau cùng, Lưu Hướng Đông vẫn không đành lòng hất tay cô ra: "Rốt cuộc em thích con người của Tưởng Nghiêu, hay thích hình tượng của nó? Những hình tượng đó là do em viết ra với tất cả tâm huyết của mình. Chúng đại diện cho kỳ vọng của em với một người đàn ông, Tưởng Nghiêu chỉ vô tình biến chúng từ con chữ thành một người cụ thể. Có phải em đã nhầm lẫn tình cảm của mình dành cho nhân vật, thành Tưởng Nghiêu không? Em phải biết, chủ nghĩa anh hùng lãng mạn hay hình tượng thiếu hiệp chính nghĩa đều không thuộc về Tưởng Nghiêu. Nó chỉ là một diễn viên không dám công khai bạn gái."
"Em thích Tưởng Nghiêu thật mà!" Lưu Hướng Tây khóc. "Em hiểu lòng mình, em thích con người của Tưởng Nghiêu. Anh, giúp em đi! Nếu cơ hội này vụt mất, em sợ mình không bao giờ làm biên kịch được nữa. Em chỉ cần nghĩ tới kịch bản do mình viết chả thể giúp ảnh, là em... không cầm bút nổi nữa."
Lưu Hướng Đông đổ quạu: "Em vì một người đàn ông mà từ bỏ sự nghiệp ư?"
"Em có sự nghiệp rồi!" Lưu Hướng Tây nhìn anh trai, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. "Sự nghiệp biên kịch tiến xa đến mức này, em đã mãn nguyện rồi. Tất cả những gì em muốn bây giờ là một tình yêu ổn định."
Lưu Hướng Đông thật lòng muốn quở trách em gái. Song nhìn thấy quầng thâm đậm màu dưới mắt cô, anh đoán rằng con bé có lẽ phải mất mấy đêm liền mới hoàn thành kịch bản... Ngốc quá đi mất.
"Hầy." Lưu Hướng Đông hoàn toàn bó tay chịu trói. Em gái yếu ớt thích khóc nhè, tính tình lại kiên cường bướng bỉnh. Anh là anh trai thì ngoại trừ cưng chiều còn có thể làm gì khác?
"Chỉ lần này, không có lần sau."
Lưu Hướng Tây nín khóc, cười cong cả mắt.
Lưu Hướng Đông thở dài. Về phần Lý Tùng Nhất, anh đành gửi một lời xin lỗi vậy.
Người ngoài dù sao cũng không quan trọng bằng người thân.
*
Lễ khai máy chính thức bắt đầu.
Tưởng Nghiêu và Châu Nghệ cùng nhau vén tấm vải đỏ trên máy quay. Tiếng vỗ tay rần rần như sấm nổ.
Lúc này, Lưu Hướng Tây đi ra từ phòng nghỉ. Cô đã phủ thêm phấn để trông mình không quá tiều tụy.
Tưởng Nghiêu thoáng nhìn cô, đôi mắt hấp háy cười. Lưu Hướng Tây cũng mỉm cười với hắn.
Hai người vừa chạm mắt đã tách ra. Kiểu giao tiếp như vụng trộm thế này đôi khi khiến Lưu Hướng Tây hạnh phúc vô vàn, đôi khi lại khiến cô đau nhói khôn nguôi.
Các phóng viên bên ngoài dây băng rào phân cách bắt đầu được phép phỏng vấn dàn diễn viên chính ở cự ly gần.
Ảnh tạo hình của Lý Tùng Nhất đã gây tiếng vang lớn trên khắp các trang mạng xã hội, nghiễm nhiên thu hút sự chú ý của hầu hết phóng viên.
"Lý Tùng Nhất, ảnh tạo hình của bạn là hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Xin hỏi vai diễn của bạn có sự đảo lộn cực lớn trong kịch bản phải không? Bạn có nghĩ rằng rất khó để diễn xuất không?"
Lý Tùng Nhất toan nói, nhưng Lưu Hướng Đông đột ngột xen lời: "Đừng hỏi các vấn đề liên quan đến kịch bản. Khi phim lên sóng mọi người ắt biết thôi. Tôi chỉ có thể nói một điều, Tùng Nhất không làm mọi người thất vọng đâu."
Tưởng Nghiêu cười nhẹ.
Lý Tùng Nhất nhún vai, những câu trả lời tiếp theo đành tuân thủ đúng nguyên tắc "không liên quan đến kịch bản".
Chẳng qua vào buổi chiều sau lễ khai máy, Lý Tùng Nhất đã nhận một kịch bản mới từ tay Lưu Hướng Đông.
"Mới đổi lần nữa." Lưu Hướng Đông cười gượng. "Cảnh quay của cậu sửa lại hơi nhiều. Cậu xem thử đi, có việc gì cứ tới tìm tôi."
"Mấy anh làm việc nghiêm túc thật đó. Bấm máy rồi mà vẫn còn nghiên cứu kịch bản." Lý Tùng Nhất thật lòng tán thưởng.
Lưu Hướng Đông như nghẹn khối chì trong họng, nuốt không trôi mà nhả chẳng được. Anh muốn thành thật với Lý Tùng Nhất và trực tiếp giải thích lý do, nhưng em gái làm sao có thể giải quyết tất cả chuyện này? Nếu bịa ra những lý do khác, thì quả tình chẳng hề thuyết phục.
Lưu Hướng Đông không còn cách nào khác là giữ im lặng, ôm hết mọi tội lỗi về mình.
Lý Tùng Nhất trở về khách sạn, đoạn mở kịch bản ra. Cậu vừa đọc cảnh đầu tiên của tập đầu tiên đã nhướng mày.
Lật sang một trang khác, hàng mày bên kia cũng nhướng lên.
Đây đâu phải gọi là "sửa hơi nhiều". Đây là viết lại kịch bản luôn rồi?
Cảnh đầu tiên chủ yếu mô tả về sự xuất hiện của nhân vật. Thông thường nhà biên kịch hay lồng ghép tính cách và số phận của nhân vật vào đây.
Ví dụ như nữ chính Giang Tẩm Nguyệt. Cô xuất hiện trong phân cảnh chăm sóc hoa cỏ ở sân trước. Những cây hoa ngọn cỏ tốt tươi, điều này cho thấy Giang Tẩm Nguyệt đã hết lòng chăm bón —— Cô là một người ôn hòa và đầy lòng nhân ái.
Còn Giang Tầm Dương do Lý Tùng Nhất thủ vai thì sao? Ở phiên bản đầu, hắn xuất hiện trong cảnh trở về từ một nơi khác. Hắn chịu thương chịu khó mang về một chậu hoa hiếm có chỉ muốn đổi lấy nụ cười tỏa nắng của Tẩm Nguyệt.
Sau khi kịch bản thay đổi, Giang Tầm Dương trở thành một nhân vật phản diện ngu lâu dốt bền khó đào tạo. Hắn ngang nhiên trốn trên gác xép gần đó hòng nhìn trộm Giang Tẩm Nguyệt trong sân, giữa ban ngày ban mặt mà vừa gọi tên cô vừa hì hục thủ dâm.
Một màn mở đầu như thế nhất định khiến khán giả có ấn tượng xấu với Giang Tầm Dương. Dẫu diễn viên có đẹp trai đến đâu cũng khó tạo thiện cảm cho người khác. Sau này muốn thay đổi suy nghĩ của người xem hẳn là rất khó.
Lý Tùng Nhất rùng mình, tiếp tục lật kịch bản.
Giang Tầm Dương vốn dĩ thật thà đoan chính; nay đã trở thành một tên giang hồ khốn nạn, ăn cháo đá bát thứ thiệt. Gom hết những tính từ xấu xa thối nát để miêu tả về hắn cũng không ngoa đâu.
Cha của nữ chính nhận nuôi Giang Tầm Dương, sau đó hắn lại ngỏ lời cưới hỏi con gái người ta. Hẳn nhiên là ông phải từ chối khéo. Nhưng Tầm Dương cứ đinh ninh rằng cha của Giang Tẩm Nguyệt có lỗi với mình. Hắn luôn miệng bảo ông ấy xem mình như con trai ruột chỉ là trò đùa thôi, chứ thực ra khinh thường hắn nên mới không gả con gái sang đây. Kể từ đó Tầm Dương căm hận cha của nữ chính, ngấm ngầm bày biết bao trò xấu. Mặc dù cha của Tẩm Nguyệt cũng là một nhân vật phản diện giấu mặt, song điều này không ảnh hưởng đến con sói mắt trắng* Giang Tầm Dương.
[1] Sói mắt trắng: là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.
Giang Tầm Dương còn khiến mối quan hệ giữa nam nữ chính càng thêm rắc rối. Điều không chịu nổi nhất là việc Tầm Dương phát hiện nam chính Tề Thành Hoan đã âm thầm liên hệ với Ma giáo. Hắn cho rằng mình đã bắt được điểm yếu của y bèn ta đây đắc chí. Hắn uy hiếp Tề Thành Hoan làm điều này điều kia, suýt phá hỏng kế hoạch gián điệp của y và liên lụy đến toàn bộ chính đạo.
Giang Tầm Dương tu tà đạo, từ sự bất đắc dĩ ở kịch bản ban đầu đã trở thành đắm mình trụy lạc. Thay vì thấy thẹn với lương tâm, giờ đây hắn lại kiêu hãnh vì nó.
Nếu chỉ có những điều trên thì Giang Tầm Dương vẫn tồn tại một ưu điểm, đó là nặng tình với nữ chính. Ngặt nỗi về sau hắn luyện tà pháp mà bất chấp tính mạng sinh linh. Đến khi năng lực tăng lên thì khoe khoang trước mặt người ta, kết quả Giang Tẩm Nguyệt mắng cho một trận và Tề Thanh Hoan vả cho mấy phát. Hắn ôm cục tức quay về, chợt gặp phải một mỹ nữ đang bị truy sát. Giang Tầm Dương háo sắc bèn ra tay cứu cô ấy, sau đó lợi dụng lòng cảm kích mà cưỡng hiếp tàn bạo. Cuối cùng, cô ấy hổ thẹn đến độ phải tự sát.
Tuy nhiên, người tình của cô ấy là một vị thiếu hiệp có linh căn mà Giang Tẩm Nguyệt muốn mượn sức. Cô nàng tự vẫn, dẫn đến sự hiểu lầm gay gắt giữa thiếu hiệp và Giang Tẩm Nguyệt. Sau rốt, phải trải qua nhiều đường lắc léo chàng ta mới quy thuận nữ chính.
Ở cuối truyện, khi Tẩm Nguyệt và những người khác đang chuẩn bị phong ấn Ma thần thì Giang Tầm Dương giả vờ hối cải, quyết định sửa chữa sai lầm. Hắn lừa nữ chính đến một nơi vắng vẻ hòng thực hiện ý đồ đen tối, may sao Tẩm Nguyệt giết ngược lại.
Nhìn thấy đoạn kết này, ngay cả Lý Tùng Nhất cũng phải vỗ tay hoan hô. Chết hay lắm, chết thế này mới hả dạ!
Phải nói rằng phụ nữ hiểu phụ nữ nhất. Cốt truyện do Lưu Hướng Tây sắp đặt cho Giang Tầm Dương quả thật toàn là điểm chết. Nó đánh vào tâm lý yếu mềm của đa số khán giả nữ cách chính xác và tàn nhẫn. Một nhân vật phản diện ba "không": không có não, không có nỗi khổ và không hề có sức hấp dẫn. Giang Tầm Dương khiến mọi người căm ghét đến tận cùng. Và nếu khán giả không đủ lý trí, e rằng mọi hận thù có thể chuyển hết sang diễn viên thủ vai.
Lý Tùng Nhất lấy làm tấm tắc. Cậu đắm chìm trong sự biến hóa khôn lường của vai diễn đến nỗi quên mất ngày giờ.
Khang Kiều vào phòng, hỏi: "Tôi nghe nói sửa kịch bản. Sao thế?"
"Anh tự xem đi." Lý Tùng Nhất hãy còn gật gù.
Mười phút sau, Khang Kiều ném thẳng kịch bản xuống đất. Hắn cả giận: "Lưu Hướng Đông có ý gì?"
"Không biết."
Khang Kiều định chạy ra ngoài: "Tôi bắt ổng tới đây cho cậu một lời giải thích."
"Quay lại, quay lại." Lý Tùng Nhất vội níu Khang Kiều. "Ảnh dám làm chuyện này, còn đưa thẳng kịch bản mới cho tôi. Chứng tỏ thái độ của ảnh cực kỳ kiên quyết, anh tới đó cũng không thay đổi được gì đâu."
Khang Kiều tức đến run người: "Sao ăn hiếp người ta quá vậy? Lưu Hướng Đông có danh tiếng tốt hả? Ọe, tôi khinh! Để tôi gọi cho sếp Đỗ."
Lý Tùng Nhất khuyên: "Người ta làm tới mức này chắc hẳn đã tính trước bên phía sếp Đỗ. Anh cãi với người ta, cùng lắm xả giận chút xíu chứ chả thay đổi được gì. Dù sao cũng là phim của Bình Xuyên, làm lớn chuyện thì ảnh hưởng bộ mặt công ty."
"Vậy tôi tìm chủ tịch!"
"Anh nghĩ Trần Đại Xuyên thân với tôi chắc? Có chút xíu chuyện, đừng làm phiền người khác. Hơn nữa anh thấy Lưu Hướng Đông với tôi, bên nào cống hiến cho công ty nhiều hơn?"
"Ờm..." Khang Kiều ngập ngừng.
Lý Tùng Nhất: "Nếu là các công ty khác, có lẽ BOD nông cạn đến mức lăng xê idol mà chèn ép đạo diễn và biên kịch. Nhưng Bình Xuyên thì không, anh biết rõ điều này hơn tôi mà. Nếu Lưu Hướng Đông kiên quyết sử dụng kịch bản này, kết quả cuối cùng hoặc là tôi cam chịu đóng tiếp, hoặc là đổi diễn viên."
"Vậy thì đổi. Ai thích đóng cứ đóng, chắc mình cần quá."
Lý Tùng Nhất cười nhạt: "Nhưng tôi rất muốn đóng tiếp. Tôi muốn xem họ giở trò gì."
"Thế cậu nói thử, tụi mình làm gì giờ? Chả nhẽ cứ cam chịu cho người ta đè đầu cưỡi cổ?" Đôi mắt Khang Kiều đỏ hoe. Hắn đã giữ chức người đại diện nhiều năm, đương nhiên không ít lần chứng kiến nhà biên kịch thay đổi kịch bản ở phút tám chín. Nhưng dám làm tới mức này, thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Lý Tùng Nhất nhún vai: "Anh phải nghĩ đến những mặt tích cực. Trong kịch bản mới, đất diễn của tôi nhiều hơn đó."
Khang Kiều suýt nữa phun ra một ngụm máu. Hắn hết sức khó hiểu: "Cậu không tức hả?"
Lý Tùng Nhất sờ cằm: "Lúc đầu có tức, nhưng bây giờ lại thấy thú vị."
"Có gì thú vị chứ!"
"Anh nghĩ thử xem. Với hình tượng của tôi, nếu không có lần này thì biết bao giờ mới có cơ hội đóng vai phản diện khốn nạn ngu ngục như vầy. Coi như là một trải nghiệm mới, nhỉ?"
Khang Kiều trợn mắt: "Cậu lạc quan gớm." Đoạn hắn hỏi. "Cậu muốn đóng tiếp thật à?"
"Tất nhiên thật rồi. Một diễn viên giỏi không nên e ngại bất kỳ vai diễn nào."
"OK, fine." Khang Kiều nói trong bất lực. "Tôi chỉ có một yêu cầu, cậu đừng diễn hay quá."
Lý Tùng Nhất thoáng sửng sốt: "Trên đời này còn tồn tại người đại diện bảo nghệ sĩ đừng diễn hay hả?"
Khang Kiều sầu thúi ruột: "Tôi sợ diễn hay quá, khán giả tưởng đó là con người thật của cậu luôn."
Lý Tùng Nhất cười: "Vậy chắc tôi làm anh thất vọng rồi. Diễn xuất của tôi ngày càng tiến bộ, thậm chí ngay cả tôi còn không kiểm soát được mà."
Khang Kiều thở dài, sau cùng nắm tay Lý Tùng Nhất: "Tôi tôn trọng mong muốn của cậu, cho cậu sự tự do tối đa. Nhưng cậu phải nhớ thật kỹ, phía sau cậu còn có cả một ê-kíp. Nếu ai ăn hiếp cứ lên tiếng, nghe chưa?"
"Tôi cũng có ê-kíp hả?"
"Ừa." Khang Kiều nói. "Bây giờ cậu xem như là một thần tượng rồi. Có riêng PR, photographer hay thậm chí trợ lý cá nhân. Nếu cậu cần, gọi một cú là có mặt liền."
"OK, tôi biết rồi." Lý Tùng Nhất nói. "Nếu không còn việc gì, vậy anh về đi. Tôi nghiên cứu kịch bản cái."
"Nhân vật tào lao này có gì hay mà nghiên cứu." Khang Kiều làu bàu.
Hết chương 23