Uống rượu."Tùng Nhất ơi, đi ăn chung ha?" Sau khi tổng duyệt, Thai Hành hỏi Lý Tùng Nhất.
Hai người đóng trong các vở kịch khác nhau, thời gian diễn tập và địa điểm cũng khác. Hiếm khi cả hai kết thúc sớm, Thai Hành bèn rủ rê Lý Tùng Nhất ăn chiều.
"Thôi, hôm nay tôi có việc." Lý Tùng Nhất thoáng nhìn đồng hồ treo sau phòng tập, đã đến giờ hẹn.
"Việc gì?"
"Tôi dọn nhà tới..." Lý Tùng Nhất khựng lại. Lời này còn mang nghĩa khác, không thể ăn nói lấp lửng.
Thai Hành vốn dĩ chẳng có ý gì, song vẻ mặt của Lý Tùng Nhất thoạt trông ngồ ngộ, phải nói rằng như đang giấu giếm thứ gì đó. Hắn đột nhiên hiếu kỳ: "Sao vậy?"
Lý Tùng Nhất cười ha hả: "Một sớm một chiều không nói hết được. Hôm nào tôi kể anh nghe, giờ tôi đi đây."
Thai Hành chả hiểu gì sất, nhưng vừa đi tới cổng nhà hát đã thấy Lý Tùng Nhất đứng ở góc tường, tựa hồ đang chờ ai đó.
Một chiếc xe hơi màu bạc bỗng dừng lại trước mặt Lý Tùng Nhất, cậu cúi đầu nói vài câu với tài xế trước khi ngồi vào ghế lái phụ.
Thai Hành vừa nhìn logo xe vừa hét to trong lòng —— Trời, Bugatti Veyron! Hắn không kịp nhìn rõ mẫu mã, song ít nhất từ ngàn vạn trở lên.
Ra là thứ tình yêu xa xỉ.
[1] Bugatti Veyron: là ông hoàng tốc độ; chỉ sản xuất tổng cộng 450 chiếc trên toàn cầu. Giá xe Bugatti Veyron hiện nay rơi vào tầm 1,4 triệu USD (tương đương 32,7 tỷ VND).
Lý Tùng Nhất nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đồng ý với đề nghị của Trần Đại Xuyên. Dẫu sao thì trốn khỏi kẻ có tiền có quyền như Mạnh Trạch cũng khá phiền phức, hơn nữa gã chẳng phải là loại dễ xử lý như mấy kẻ đầu đường xó chợ.
Huống chi, Trần Đại Xuyên cũng không tính là người ngoài.
Trần Đại Xuyên phải đích thân đưa Lý Tùng Nhất đến văn phòng an ninh trong khu biệt thự để đăng ký, sau đó còn nhập thông tin sinh trắc học của cậu vào hệ thống an ninh của biệt thự.
Lý Tùng Nhất hệt như con rối làm theo mệnh lệnh của Trần Đại Xuyên. Từ việc ghi lại dấu vân tay, nét mặt cho đến giọng nói, một quy trình khép kín và nghiêm ngặt đã khiến Lý Tùng Nhất tin tưởng tuyệt đối vào hệ thống an ninh siêu cấp nơi đây.
Trong khi đó, căn nhà chỉ có mỗi ổ khóa của cậu quả thật chẳng nhằm nhò gì.
"Còn nữa thì làm luôn đi." Lý Tùng Nhất nằm rạp vì kiệt sức.
Ừ thì... còn.
Trần Đại Xuyên nói: "Két sắt của tôi còn có hệ thống nhận dạng mống mắt."
Lý Tùng Nhất chớp mắt: "Két sắt?"
Trần Đại Xuyên cười: "Làm không?"
"Thôi, dẹp." Lý Tùng Nhất bĩu môi. "Mệt rồi. Tôi ngu mấy thứ công nghệ lắm."
"Phòng ngủ cho khách là phòng đầu tiên bên tay phải trên tầng hai, cậu ở đó. Căn thứ hai là phòng làm việc, còn căn thứ ba là phòng ngủ của tôi. Tôi thường về đây chừng vài lần một tháng." Trần Đại Xuyên nói. "Tầng ba có phòng gym và phòng chiếu phim. Nhiều phim lắm, chán thì cậu cứ xem. Dì quét dọn thường tới đây, cậu không cần lo lắng về vấn đề vệ sinh. À, cậu biết nấu cơm không?"
Lý Tùng Nhất lắc đầu: "Quân tử xa bếp*, sống trong xã hội phong kiến hai chục năm đã bị tư tưởng phong kiến đầu độc rồi. Anh cười gì, xem thường tôi hả? Anh biết nấu à?"
[2] Quân tử xa bếp: Bản gốc của thầy Mạnh Tử. Gặp việc khó xử thì phải có mẹo để xử trí sao cho toàn, mà vẫn không hại đến việc làm nhân. Đây là thầy Mạnh nói giải cái lẽ thay trâu ra dê không phải là tiếc của. Bởi vì trông thấy trâu, thì cái lòng bất nhẫn đã phát hiện ra rồi, dê chưa trông thấy thì cái lòng bất nhẫn chưa hiện, thế thì tha cho trâu là đạt được lòng nhân; mà dê dẫu bị giết cũng không hại gì lòng bất nhẫn, ấy chính là cái mẹo khéo khôn trong sự làm nhân đó. Người quân tử sở dĩ thường xa nơi lò bếp không muốn trông thấy những sự sát sinh, là để bảo dưỡng lấy cái lòng bất nhẫn, mà mở rộng ra cái thuật làm nhân vậy (Bản dịch của Phạm Đức Nhượng).
Trần Đại Xuyên cũng lắc đầu.
"Đấy, như nhau cả."
"Vậy để tôi gọi cho cậu một đầu bếp." Trần Đại Xuyên nói.
"Thôi, phiền phức lắm." Lý Tùng Nhất ngăn anh lại. "Ngày nào tôi cũng tới nhà hát, dù không diễn tập cũng nhìn mọi người thoại lời. Vui lắm, ngày ba bữa tôi ăn ngoài được rồi. Nếu bí quá thì hấp sủi cảo hay bánh bao, nói chung là các loại thực phẩm đông lạnh đó."
"Cậu biết lái xe không? Gara còn chiếc thể thao, chìa khóa để trong tủ TV phòng khách. Biển số đăng ký ở an ninh rồi, cậu có thể lái xe ra vào khu này tùy thích."
Lý Tùng Nhất cảm tưởng một bên tai ù đi, đây là lần đầu tiên cậu phát hiện hóa ra Trần Đại Xuyên cũng biết lài nhài lải nhải.
Trần Đại Xuyên còn sợ Lý Tùng Nhất không biết thao tác bật mở máy chiếu, thành thử có ý định làm mẫu cho cậu. Tình cờ hôm nay anh đã đặt cơm tối ở nhà hàng ẩm thực Xưa, khoảng thời gian trống lúc này vừa hay bằng thời lượng một phim điện ảnh.
Lý Tùng Nhất muốn cứng rắn hơn, cậu không phải đứa trẻ cần được dặn dò cẩn thận mọi việc. Nhưng tính ra cậu không biết thật, đành tuyệt vọng đi theo Trần Đại Xuyên lên tầng ba.
Phòng chiếu phim thiết kế sang trọng tiện nghi, không gian nửa kín đủ rộng để dàn âm thanh phát huy tối đa hiệu ứng; có thể thấy màn hình lớn nom như bức tường với độ phân giải cao ngay cả khi không hoạt động; bộ sô pha vải cao cấp nhập khẩu từ Italia đặt ngay giữa phòng ở vị trí "thiên thời địa lợi nhân hòa", đảm bảo từ hình ảnh, âm thanh hay thậm chí là cảm giác ngồi của người xem đều đạt ở mức cao nhất.
Phía bên kia phòng đặt một kệ sách treo tường bằng gỗ quý hiếm. Hàng loạt đĩa DVD phim kinh điển trong và ngoài nước được chất đầy trên đó, có vài phim đã thôi xuất bản. Hiển nhiên giá trị sưu tầm của kệ đĩa này là không bút nào tả nổi.
Lý Tùng Nhất lặng lẽ vuốt mũi, người với người sao khác xa nhau vậy.
"Cậu chọn phim đi." Trần Đại Xuyên nhìn Lý Tùng Nhất.
Lý Tùng Nhất bước tới, vừa ngắm nghía vừa nói về thói xa hoa theo chủ nghĩa khoái lạc. Sau rốt cậu chọn "Kill Bill" của Quentin, chỉ có những dòng phim bạo lực và đẫm máu mới khiến cậu hoàn toàn trút bỏ tâm trạng ghen ghét.
[3] Kill Bill: diễn tả lại hành trình của nhân vật "The Bride". Cô ta là cựu thành viên của nhóm ám sát; nhóm này phản bội lại cô ta và mưu toan giết cô ta. Phim được đạo diễn phong cách và bao gồm nhiều thể loại nhập lại: Điện ảnh Hồng Kông, phim Nhât chanbara, Phim Cao bồi Ý, phụ nữ và súng và cưỡng bức và trả thù (phim đã có phần 1 và phần 2).
Trần Đại Xuyên dạy cậu cách sử dụng máy chiếu, còn hết lòng giải thích chi tiết từng bước. "Nhớ chưa?"
Không một ai trả lời.
Trần Đại Xuyên nghiêng đầu nhìn Lý Tùng Nhất, phát hiện cậu đang ôm ngực ngồi xổm trên mặt đất, sắc mặt không mấy tươi tỉnh. Anh cau mày: "Cậu bị sao vậy? Đánh với Mạnh Trạch nên bị thương à?
"Không." Lý Tùng Nhất cau có. "Lòng tôi nói bất công, tự dưng thấy không thể sống tiếp cuộc đời này."
Trần Đại Xuyên bật cười, tâm tưởng Lý Tùng Nhất đích thị là kẻ dở hơi. Anh bèn diễn theo lời cậu: "Không thể sống tiếp thì ly hôn thôi."
"Được." Lý Tùng Nhất chống nạnh. "Anh nói thật cho em biết đi. Anh có người đàn ông khác rồi, phải không!"
"Cắt." Trần Đại Xuyên bảo. "Anh diễn viên ơi, anh lấy nhầm kịch bản rồi. Đây là lời thoại của tôi."
Lý Tùng Nhất ngớ ra hồi lâu mới kịp phản ứng, đoạn đá anh một phát.
Trần Đại Xuyên giả vờ né tránh, dùng một câu đánh vào điểm chết của Lý Tùng Nhất: "Thiết bị chiếu phim trăm vạn, đừng phá hư."
Lý Tùng Nhất thở không ra hơi, bèn ôm ngực ngồi thụp xuống đất. Cậu trở về tình tiết ban đầu cốt truyện: "Lòng tôi nói bất công, tự dưng thấy không thể sống tiếp cuộc đời này."
Trần Đại Xuyên: "..." Vâng vâng vâng, tôi xin thua.
Bữa tối được phục vụ dưới giàn che bằng đá cẩm thạch màu trắng trong vườn. Đang là cuối xuân đầu hè, thành ra khí hậu mát rượi; trên đỉnh đầu còn phủ đầy hoa hồng leo quý giá. Những bông hồng màu be đang nở rộ, khoe sắc đưa hương dưới làn gió đêm nhè nhẹ.
Lý Tùng Nhất và Trần Đại Xuyên di chuyển khay thức ăn xuống phía dưới giàn hoa, sau đó hai người ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Khung cảnh ăn uống quen thuộc này đã khiến Lý Tùng Nhất như trở về thời còn là môn khách hầu rượu chủ công. Trước tiên Lý Tùng Nhất rót rượu cho Trần Đại Xuyên, đây là hành động hạ thấp vị trí bản thân của một môn khách ăn nhờ ở đậu.
Rượu vào ly vài giọt, Lý Tùng Nhất mới hoàn hồn bèn vội vàng đặt bình rượu xuống đất.
Trần Đại Xuyên nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ.
Lý Tùng Nhất hít sâu: "Đây đã là chủ nghĩa xã hội thời đại mới, mọi người đều bình đẳng. Nhưng sao tôi cứ thấy mình là giai cấp chịu áp bức nhỉ?"
Trần Đại Xuyên cười khẽ: "Để tôi rót cho cậu."
Đến khi Trần Đại Xuyên rót đầy rượu cho Lý Tùng Nhất, cậu mới hài lòng và bỏ qua cấp bậc lễ nghi xưa cũ mà rót rượu cho anh.
Hai người chạm ly, Lý Tùng Nhất thổn thức: "Cũng có ngày tôi được uống rượu do Thái tử đích thân rót."
Trần Đại Xuyên cười nhẹ. Anh thầm nghĩ, Lý Tùng Nhất đôi khi rất trẻ con; khác hẳn với Lý Tùng, người đứng sau màn bày binh bố trận một cách điềm tĩnh trong ấn tượng của anh.
Trần Đại Xuyên uống cạn, đoạn hỏi: "Cậu viết trong kịch bản, ban đầu muốn dựa vào tôi là thật à?"
"Thật hơn vàng nữa là." Lý Tùng Nhất nói, giọng điệu chân thành. "Tôi đâu có khờ. Nam Tuyên nhiều hoàng tử, anh là người có triển vọng nhất. Nếu anh dễ tiếp cận hơn, tôi đã chả đầu quân cho Bát Vương gia."
Thế là thành công nịnh nọt* ông chủ kiêm Thái tử Trần Đại Xuyên.
[4] Nịnh nọt: bản gốc là "vuốt mông ngựa", đây là cách người Trung Quốc dùng để chỉ hành động nịnh nọt, tâng bốc, ca ngợi ai đó để người đó vui, hòng đạt được chút lợi ích.
Lý Tùng Nhất hỏi: "Trong kịch bản mới, anh nói muốn đào góc tường Bát Vương gia, muốn kéo tôi về phe anh. Thật hả?"
"Thật." Trần Đại Xuyên nói. "Cậu làm tôi nhức đầu lắm."
"Ôi." Lý Tùng Nhất thở dài. "Nếu kiếp trước tôi phụ tá cho Thái tử điện hạ, không biết mọi chuyện thế nào ha."
Trần Đại Xuyên từng nghĩ tới vấn đề ấy. Nhưng cuối cùng, vẫn không giải quyết được gì.
Lý Tùng Nhất cũng biết câu hỏi này rất vô nghĩa, bèn mỉm cười cho qua. Lần này không bận tâm đến chuyện môn khách hay chủ công, cậu vui vẻ rót rượu cho Trần Đại Xuyên và cho chính mình.
Trần Đại Xuyên nhấp một hớp, đoạn hỏi: "Cậu và Tuyên Ân..."
Lý Tùng Nhất sặc rượu, ho khan dữ dội. Mặt cậu đỏ bừng, đây là cảm giác xấu hổ khi đang khoác lác mà có người bắt quả tang.
Tuyên Ân là công chúa Nam Tuyên, cũng là anh em cùng mẹ của Bát Vương gia. Cô hay đến phủ Bát vương, thành ra cũng thường chạm mặt Lý Tùng.
"Giả, giả hết đó." Lý Tùng Nhất xua tay. "Tôi tính đến thị trường thôi. Kịch bản khuyết tuyến tình cảm thì chán lắm, bán không được. Tôi chả biết cô nào ở Nam Tuyên, đếm xui đếm ngược có mỗi công chúa Tuyên Ân. Thế là tôi quyết định thêm chút kịch tính, vậy thôi à."
Trần Đại Xuyên nhìn cậu bằng ánh mắt hoài nghi.
Lý Tùng Nhất lúng túng: "Hoàn cảnh của tôi... Nếu có gì với công chúa Tuyên Ân thì chả ra nông nỗi đó. Nhưng quan trọng là công chúa ghét tôi. Bệnh tật quấn thân, dáng vẻ gầy nhom, mặt mày âm u; nhìn thế nào cũng không phải dạng quân tử. Hồi còn nhỏ, công chúa vừa thấy tôi đã chạy mất dép. Sau này lớn hơn, công chúa hiểu quyền lực nên đổi lại tôi tránh cổ như tránh tà."
Tưởng tượng ra cảnh đó, Trần Đại Xuyên vừa thấy buồn cười vừa có chút xót xa.
Lý Tùng Nhất khổ lòng lắm, vừa nghĩ đến mối tình "ngược luyến tàn tâm" của Lý Tùng và Tuyên Ân trong kịch bản đã xấu hổ muốn chui xuống đất. Chuyện tình của hai người yêu nhau nhưng không thể đến với nhau, vì nợ nước thù nhà mà giày xéo lẫn nhau —— Quả tình đâm trúng điểm G của đông đảo khán giả nữ.
Nếu biết trước có một ngày gặp Thái tử, dẫu có chết cậu cũng không viết ra những lời lẽ sực nức mùi "máu chó" như thế. Nhưng tính ra không phải hoàn toàn bịa đặt, ít nhất giày xéo lẫn nhau vẫn là sự thật.
Tuyên Ân luôn cho rằng Lý Tùng là tội đồ lôi kéo Bát Vương gia vào cuộc đấu đá tranh giành ngôi vị, lúc nào cũng thấy y khó ưa.
Lý Tùng lại cho rằng Tuyên Ân là công chúa Nam Tuyên, không chịu xúng xính váy áo kén phò mã mà cứ suốt ngày can thiệp vào quyết định của Bát Vương gia; hơn nữa luôn miệng bảo y nói bậy, ảnh hưởng đến chữ tín của Lý Tùng trong mắt Bát Vương —— Đúng là đáng ghét vô cùng tận.
"Chuyện quá khứ cứ để nó qua đi. Tôi với anh nên tập trung vào hiện tại và hướng tới tương lai." Lý Tùng Nhất dùng giọng điệu hùng hồn nhằm che giấu bản mặt già xấu hổ. "Tôi và anh hợp lực thống trị làng giải trí, nâng ly!"
Lý Tùng Nhất hào hùng chạm ly với Trần Đại Xuyên.
Thú thật thì Trần Đại Xuyên chẳng muốn nâng ly lắm, song Lý Tùng Nhất đã nghiêng người ăn vạ với anh.
Trần Đại Xuyên không đành lòng, nhưng vẫn muốn tổn thương cậu: "Tôi là ảnh đế rồi, còn thống trị gì nữa?"
Lý Tùng Nhất đang uống nửa chén rượu thề, vừa nghe vậy đã đặt ly xuống đất. Đoạn cậu ôm ngực: "Không thể sống tiếp đời này nữa."
Trần Đại Xuyên ném nhẹ quả bom: "Chắc cậu chưa vào phòng làm việc, trong đó có cái tủ chứa toàn bộ cúp ảnh đế tại các liên hoan phim loại A trong và ngoài nước. Muốn gì có đó, có thể làm hài lòng bất kỳ tâm hồn thích sưu tầm nào."
Lý Tùng Nhất uất ức: "Ly hôn! Tôi muốn ly hôn ngay lập tức!"