Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Tuệ Quý phi
Tú Nguyệt bị Tốn Tần nói đến mức muốn độn thổ cho xong, nàng thẹn thùng sờ đầu, ngượng ngùng nói: "Nương nương, ngài tán thưởng tần thiếp, tần thiếp nào có được như lời ngài nói."
Lại nói tiếp, để không bị người của Oánh Tần nhận ra, nàng căn bản không dám để Bảo Yến dùng thuốc đúng bệnh, chỉ là không làm tổn hại thân mình Tốn Tần nương nương. Nếu không bệnh của nương nương tốt lên, chắc chắn Oánh Tần sẽ nghi ngờ. Đến lúc đó, nàng và Tốn Tần nương nương đều không có kết cục tốt.
Nàng không hết sức cứu Tốn Tần nương nương, trong lòng vốn hổ thẹn.
Tốn Tần khoan dung nhìn Tú Nguyệt, ý bảo nàng ngồi xuống, trêu đùa: "Theo bổn cung thấy, ngươi cũng nên học hỏi cách xử sự của Lan Quý nhân mới phải. Lan Quý nhân làm một phần, ít nhất phải khoe ra thành 5 phần. Ngươi giúp người ta lại không nói một câu, sao người ta nhận được ý tốt của ngươi."
Nói chuyện, ánh mắt Tốn Tần lơ đãng lướt qua túi thơm Tú Nguyệt đưa tới, bỗng nhiên nàng ấy thay đổi vẻ mặt: "Chẳng lẽ túi thơm này dùng gấm Vân Nam may thành?"
Giọng điệu của Tốn Tần nhỏ xuống, ấp úng: "Bổn cung nhớ rõ năm trước đến nay chỉ có một cuộn gấm Vân Nam tiến cống vào cung, đây chẳng lẽ là..."
Tú Nguyệt sợ Tốn Tần suy nghĩ nghiêm trọng, nàng vội giải thích: "Nương nương hiểu lầm rồi, tần thiếp cũng chỉ may mắn được mấy miếng vải thừa nên mới nghĩ ra may cái túi thơm cho nương nương. Dùng gấm Vân Nam giữ được dược tính lâu hơn."
Tốn Tần lẳng lặng nhìn túi thơm, sau một lúc lâu mới buồn bã cười: "Là bổn cung vô dụng... Cũng chỉ có ngươi vẫn luôn ở Diên Hi cung, bị bổn cung liên lụy lại không thầm oán trách bổn cung, bản thân cũng không rảnh rỗi còn nhớ tới thân mình bổn cung không tốt. Vốn dĩ ngươi gặp nạn, bổn cung thân là chủ vị Diên Hi cung, nên ra mặt che chở ngươi. Tại bổn cung vô dụng, bổn cung xin lỗi ngươi mới phải."
Tú Nguyệt vội không ngừng lắc đầu: "Nương nương người tuyệt đối đừng nói vậy, nương nương đối xử rất tốt với tần thiếp, trong lòng tần thiếp vẫn luôn nhớ rõ. Tần thiếp thân là người trong cung người, nên như vậy."
Nàng đứng nhìn, nhìn ra cửa, thấy cánh cửa đóng kín, lúc này mới yên tâm, lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong lòng, đến gần Tốn Tần, nói: "Nương nương, ba trăm lượng ngân phiếu này, tần thiếp đã sai Bảo Yến đổi hết thành ngân phiếu mệnh giá nhỏ năm mười lượng. Ngài nhận lấy, dùng để đuổi mấy công công tìm tới, cũng đủ để xã giao với bọn họ một thời gian. Còn dư lại, bảo Tây Lam lén đi đổi chút đồ tốt, mùa đông để ngài bồi bổ thân mình."
"Tú Nguyệt, ngươi..."
Tốn Tần chỉ nói ra chữ "ngươi", lời còn lại không biết nên nói gì cho phải. Nàng ấy nhìn một chồng ngân phiếu thật dày đưa đến trước mặt. Cho dù nàng là chủ vị một cung, từng hưởng vinh hoa phú quý, gặp qua vàng bạc châu báu nhưng lại không thể sánh bằng ba trăm lượng bạc trước mặt này.
Lúc dệt hoa trên gấm, ba trăm lượng ngân phiếu chỉ là chút lễ gặp mặt các phi tần khác bước vào cửa cung nàng. Hiện giờ nàng nghèo túng như vậy, đừng nói ba trăm lượng, đến ba mươi lượng, thà đưa cho nô tài hữu dụng trong cung chứ ai thừa đâu mà đưa than ngày tuyết cho nàng.
Huống chi người bỏ ra số bạc này lại là một Thường tại nho nhỏ cùng chịu khổ dưới mái hiên Diên Hi cung với nàng.
Một lúc lâu Tốn Tần không nói ra lời. Ở bên cạnh, Tây Lam cảm động hành lễ với Tú Nguyệt: "Nguyệt Thường tại, trước mắt số ngân phiếu này của người đã giải quyết được lửa xém lông mày của nương nương. Ít nhất có chút tiền than lửa, có thể chịu đựng qua mùa động này. Nô tỳ cảm tạ ơn đức của người!"
Tú Nguyệt vội đứng lên, xua tay: "Tây Lam cô cô nói quá lời, nương nương bình yên vô sự là ta yên tâm rồi."
"Bổn cung sẽ không sao, bổn cung còn chưa chết được." Tốn Tần nắm chặt túi thơm Tú Nguyệt tặng: "Ngũ công chúa của bổn cung còn ở trong cung Hiền phi, còn nằm trong tay tiểu tiện nhân Oánh Tần kia. Bổn cung chết, Ngũ công chúa mới bảy tuổi, không biết sẽ bị bọn họ chà đạp thành dáng vẻ gì. Bổn cung nhất định phải kéo dài chút hơi sức này, đến khi công chúa mười bốn tuổi, Hoàng thượng chọn cho nàng ấy một người trong sạch, ra cung, tới nơi Oánh Tần và Hiền Phi không với tay tới, bổn cung mới có thể nhắm mắt."
Nói tới chỗ bi thương, Tốn Tần không khỏi đau lòng. Tú Nguyệt nghe cũng không khỏi rưng rưng xúc động. Bao nhiêu vui vẻ lúc nàng mang theo đống ngân phiếu đều tiêu tan, trở lại thiên điện phía Tây, nàng vẫn cảm thấy rầu rĩ không vui.
Trong lòng buồn bã muốn chết, nàng đuổi Bảo Yến về phòng nghỉ ngơi trước. Nàng nghĩ ra Lý Quan nữ tử cùng ở thiên điện phía Tây, đến chỗ nàng ấy trò chuyện giải sầu.
Lý Quan nữ tử lớn hơn Tú Nguyệt mười tuổi, thành thục tinh tế lại biết cách chăm sóc người khác, đúng là một tỷ tỷ tốt có thể giãi bày tâm sự.
Nhưng nàng chưa đi được đến cửa phòng Lý Quan nữ tử đã bị Nhu Hạnh vội vã gọi lại: "Tiểu chủ, tiểu chủ, Hoàng thượng cho gọi người!"
Hoàng thượng cho gọi nàng?
Tú Nguyệt nghi ngờ nói: "Nhưng ta đang bị cấm túc, theo cung quy, sao Hoàng thượng lại gọi ta chứ?"
Hơn nữa, khoảng cách từ lúc nàng được thả ra khỏi Dưỡng Tâm điện đến lúc này mới có một ngày!"
Nhu Hạnh lắc đầu như trống bỏi: "Nô tỳ không biết, công công ngự tiền nói hình như Hoàng thượng hơi say rồi."
"À." Thì ra là say, lúc này Tú Nguyệt mới hiểu ra: Nói vậy chắc chắn hôm nay trên tiệc rượu, Hoàng thượng đã uống thỏa thích.
"Tiểu chủ, mau theo nô tỳ ra trước điện tiếp chỉ."
Nhu Hạnh nói, dẫn đường phía trước, dẫn Tú Nguyệt ra trước điện. Thám giám ngự tiền truyền chỉ Tiểu Luyện tử vừa thấy nàng, không nói hai lời lập tức tuyên khẩu dụ của Hoàng thượng: "Thánh thượng có lệnh, tối nay lệnh cho tất cả các tiểu chủ dưới chủ vị một cung đến Súc Phương trai hầu rượu."
Dưới chủ vị? Đó là tiểu chủ phân vị Quý nhân, Thường tại. Trong lòng Tú Nguyệt hiểu rõ, Hoàng thượng triệu tiểu chủ dưới phân vị Tần đi hầu rượu, ý đồ rõ ràng là muốn tầm hoan mua vui, xem ra đúng là uống đến hưng phấn rồi.
Khó trách, mới ở Dưỡng Tâm điện lục đục to như vậy mà chỉ một ngày, hắn đã quên mất chuyện phạt cấm túc nàng mà hắn đã đồng ý với Hoàng hậu nương nương.
Đó là hắn quên, nàng lại không quên được.
"Tiểu Luyện tử công công..." Tú Nguyệt chớp mắt, cười lấy lòng: "Hoàng thượng đang vui, nói là gọi tất cả dưới Tần vị, cũng không thể thật sự tất cả đều tới..." Chính là đích thân Hoàng hậu phạt cấm túc nàng nha.
"Đó là tất nhiên. Có được may mắn hầu rượu Hoàng thượng chính là ơn đức hiếm có." Tiểu Luyện tử kiêu căng nói: "Tín Quý nhân ngại lạnh không chịu ra ngoài, xưa này Hoàng thượng săn sóc Thừa Càn cung; Đỗ Thường tại từ chối nói thân thể mang bệnh nhẹ, Hoàng thượng cũng ân chuẩn miễn tham gia hoạt động này; Ngọc Quý nhân đang bị cấm túc, tất nhiên không cần đi. Còn lại có Nguyệt Thường tại..."
Tú Nguyệt nghe được tên mình, nhất thời đôi mắt sáng lên. Nàng biết Hoàng thượng uống nhiều, nào còn bận tâm đến mặt mũi của Hoàng hậu nương nương.
"Nguyệt Thường tại", Tiểu Luyện tử nghiêm mặt nói: "Hoàng thượng cố ý căn dặn nô tài nói với tiểu chủ, đừng kéo dài thời gian, nếu không, đến chậm, Hoàng thượng sẽ cho tiểu chủ ngài ăn đủ."
Vậy thì còn chờ gì nữa, Tú Nguyệt âm thầm trợn trắng mắt. Mới bị bắt chép năm lần 《Nữ Tắc》, 《Nữ Huấn》, hiện giờ còn muốn giày vò nàng trời lạnh còn phải ra ngoài, thật sự không định buông tha nàng sao?
Đáy lòng nàng oán giận Hoàng thượng, trên mặt vẫn tươi cười nói: "Hoàng thượng đã có chỉ, vậy thì Luyện công công, đợi ta trang điểm, thay xiêm y xong, ta lập tức đi theo công công."
"Vậy mời tiểu chủ nhanh một chút."
Thời gian gấp gáp, nàng trở lại Tây thiên điện, vội vàng rửa mặt, chải búi tóc đơn giản, khoác áo khoác, để mặt mộc theo Tiểu Luyện tử ra cửa cung.
Bên ngoài tối đen như mực. Bình thường giờ này, Bảo Yến đã sớm nhét bình nước ấm vào chăn của nàng, nàng chui vào chăn ấm áp, nhìn ra bầu trời đêm đông bên ngoài, khỏi phải nói thoải mái bao nhiêu. Ngược lại, khỏi phải nhắc đến hiện giờ nàng ra khỏi cửa là không tình nguyện cỡ nào.
Tính ra Trữ Tú cung gần Súc Phương trai nhất, Cảnh Nhân cung và Diên Hi cung hơi xa một chút, trong đó đặc biệt Diên Hi cung là xa nhất. Chỉ là hai vị nương nương phía trước người ta đều không cần mạo hiểm gió tuyết đêm hôm khuya khoắt ra ngoài, chỉ có nàng, trời giá rét còn phải đi một đoạn đường xa như vậy.
Nàng đang rầu khổ, thình lình nhìn thấy một cỗ kiệu liễn dừng ngoài cửa Diên Hi cung chờ nàng.
Vui mừng ngoài dự kiến, Tú Nguyệt nhìn về phía Tiểu Luyện tử theo bản năng. Tiểu Luyện tử hất mặt lên nói: "Hoàng thượng nhân đức, săn sóc hậu cung, sớm đã dặn dùng kiệu liễn tới đón các tiểu chủ. Nội Vụ phủ chuẩn bị hai chiếc kiệu liễn cho Diên Hi cung. Lan Quý nhân nóng lòng gặp thánh giá, không chờ nổi tiểu chủ nên đã lên kiệu đến Súc Phương trai trước rồi."
Tú Nguyệt à một tiếng. Nàng vốn không để bụng, bỗng nhiên nghĩ đến, Lan Quý nhân đi trước không quan trọng nhưng nàng và Lan Quý nhân ở dưới cùng một mái hiên, Lan Quý nhân tới trước, vậy chẳng phải Hoàng thượng sẽ có chủ đề để trách cứ nàng sao?
"Công công, chúng ta cũng nhanh đi thôi."
Tú Nguyệt vội vàng lên kiệu, chợt nhớ tới một chuyện nàng gần như quên mất.
"Luyện công công, ngài nói chuẩn bị cho Diên Hi cung hai chiếc kiệu, Lý Quan nữ tử..."
"Bẩm tiểu chủ, Hoàng thượng không căn dặn thêm, tất nhiên Lý Quan nữ tử cũng trong hàng ngũ được gọi tới hầu rượu. Chỉ là thân phận Quan nữ tử của nàng ấy chưa được ngồi kiệu liễn, vừa rồi nô tài thấy Lan Quý nhân bảo Lý Quan nữ tử đi theo phía sau kiệu liễn, cùng đi tới Súc Phương trai."
Đi theo phía sau kiệu liễn?
Lý thị là một cô gái hơn ba mươi tuổi yếu ớt, mặc cung trang, đi gày hoa, ban đêm đường tối như vậy, Lan Quý nhân ngồi trên kiệu liễn, lại bảo Lý thị đi theo phía sau?
Đây có khác gì phạt trá hình?
Lý thị mềm yếu dễ bị bắt nạt, Lan Quý nhân bóp mềm sợ cứng, cứ vậy mà khinh rẻ nàng ấy.
Nghĩ đến cảnh ngộ của Lý thị trên đường, Tú Nguyệt rầu rĩ suốt đường đi, thái giám nâng kiệu lại bước đi như bay, nàng cũng không cảm giác rõ khí lạnh xung quanh.
Đến Súc Phương trai, nàng đứng ở cửa, lập tức có cung nhân vén mành vào thông báo. Từng đợt âm thanh bên trong như cuộn sóng, cách màn chắn mơ hồ truyền ra tiếng vang. Chỉ chốc lát sau, cung nhân ra nói: "Nguyệt Thường tại tiểu chủ, Hoàng thượng cho ngài vào."
Hai bên lập tức có cung nhân vén mành dày lên cho nàng. Tú Nguyệt đi vào, được không khí ấm áp trong điện vây quanh mới nhận ra trên người mình mang khí lạnh.
Nàng cởi áo khoác, tiến vào trong điện, tiếng nhạc sôi nổi sau điện truyền vào màng nhĩ nàng. Trong từng đợt tiếng nhạc ồn ào, nàng tiến lên phía trước, cúi đầu hành lễ: "Tần thiếp Nguyệt Thường tại khấu kiến Hoàng thượng, cung thỉnh Hoàng thượng vạn phúc kim an. Tần thiếp đế trễ, xin Hoàng thượng trách..."
Suy nghĩ một chút, nàng lại sửa lời nói: "Xin Hoàng thượng thứ tội."
Lúc này Hoàng thượng đang dựa vào đệm trên giường La Hán, dáng vẻ tùy ý một tay đặt ở cạnh bàn trên giường sưởi, ngà ngà say, nhuốm chút ý cười, thưởng thúc ca múa đối diện.
Ánh mắt hắn vẫn chưa nhìn nàng, tùy ý nói: "Đứng lên đi."
Tú Nguyệt tạ ơn, đứng lên, quay đầu mới nhìn thấy hai người vừa hát vừa múa phía đối diện là ai.
Tiếng nhạc phơi phới, xiêm y Vân Quý nhân và Xuân Thường tại mặc khiến nàng hồng tai đỏ mặt. Xiêm y kia dệt bằng vải mỏng đến mức gần như trong suốt, mỏng như cánh ve, bên trên thêu họa tiết vô cùng diễm lệ. Hơn nữa, dáng múa của hai người mềm mại như không xương, tình cảnh có thể nói là ướt át.
Tú Nguyệt cùng là phận nữ tử cũng không nhịn được tán thưởng một tiếng dưới đáy lòng.
Tối nay, người được Hoàng thượng gọi đến hầu rượu đều là Quý nhân, Thường tại phân vị thấp, phân vị Tần trở lên không được ân chỉ. Lúc này, người ngồi ở bên phải giường La Hán là Thuần... Thuần Quý nhân.
Thuần Tần nương nương bị giảm phân vị, tối nay cũng thuộc hàng ngũ được mời đến. Tối nay nàng ấy mặc màu đỏ tươi, không giống màu phấn hồng nhàn nhạt ngày thường, trang điểm cũng hết sức tươi tắn. Nhìn thấy Tú Nguyệt, Thuần Quý nhân hơi gật đầu với nàng, bên môi nở nụ cười ngọt ngào, cầm lấy bầu rượu, rót đầy rượu ngon vào ly dạ quang trong tay Hoàng thượng phía đối diện.
Nhìn trong bầu rượu chảy ra màu sắc đỏ tươi, thêm việc kết hợp với ly dạ quang để uống rượu, nàng đoán rượu tối nay Hoàng thượng uống là rượu nho không thể nghi ngờ.
Trong ấn tượng của Tú Nguyệt, Thuần Quý nhân luôn kính cẩn, cẩn thận, nhu thuận dịu dàng. Nàng chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ nũng nịu quấn quýt như tối nay, tựa như thay đổi thành người khác vậy.
Nàng đột nhiên hiểu ra, hầu hạ trước mặt thánh giá, tất cả hiền lương thục đức cũng không quan trọng bằng khiến Hoàng thượng vui vẻ. Đạo sinh tồn của tất cả nữ tử hậu cung đều là sống dựa vào vui buồn của Hoàng thượng.
Chỉ là cách sống như vậy sẽ dần dần đánh mất đi bản thân mình, cho dù giành được giàu sang phú quý nhưng quãng đời còn lại có gì vui.
Khí lạnh trên người tan hết, Tú Nguyệt mới dám ngồi xuống.
Nàng nhìn bốn phía, ngồi vây ở phía dưới, gần bên cạnh Hoàng đế là Lan Quý nhân mặc màu hồng tươi. Phía trên Lan Quý nhân có một chỗ để trống, suy đoán theo phân vị, đây hẳn là vị trí của Vân Quý nhân.
Mà lần lượt ngồi phía dưới Thuần Quý nhân là mấy vị Thường tại trang điểm tỉ mỉ.
Tú Thường tại ngồi phía dưới Thuần Quý nhân, nàng ta nhìn thấy Tú Nguyệt, Tú Nguyệt nhìn thấy nàng ta, ban đầu đều là sửng sốt, sau đó lòng đầy không vui.
Ở giữa để trống ra một khoảng, có lẽ là tránh ngăn cản tầm mắt Hoàng thượng thưởng thức ca múa nhạc, cho nên không ai dám ngồi xuống đó.
Như vậy, Tú Nguyệt bèn lúng túng. Thường Vĩnh Quý mang ghế tròn vào, nhất thời cũng không biết nên đặt ghế ở nơi nào.
Lúc này, mấy Quý nhân, Thường tại ngồi vây quanh trong phòng đều tập trung chú ý xem nàng muốn ngồi nơi nào.
Vẻ mặt Lan Quý nhân nôn nóng nhất, dùng ánh mắt liếc xéo nàng một cái, sợ nàng muốn ngồi gần thánh thượng. Thuần Quý nhân ngồi tại chỗ, Vân Quý nhân đang múa. Gần quan được lộc, hiện giờ người may mắn được ngồi cạnh Hoàng thượng cũng chỉ có một mình nàng ấy.
Tú Nguyệt mới không định ngồi gần, nàng liếc nhìn Tú Thường tại, Vinh Thường tại, An Thường tại ngồi ngay ngắn phía dưới Thuần Quý nhân. Ngẫm lại, Tú Thường tại đáng ghét, Vinh Thường tại ít nói, vẫn là An Thường tại xuất thân nhà giàu tốt hơn chút.
Nàng yên lặng nhận lấy ghế tròn từ Thường Vĩnh Quý còn chưa biết đặt chỗ nào, lặng lẽ tới phía sau An Thường tại, chuẩn bị ngồi xuống.
"Ngươi lại đây."
Chưa đợi nàng ngồi vào chỗ, đã nghe được giọng nói không thể quen thuộc hơn vang lên phía trên, nói với nàng: "Đã tới muộn còn không tới chịu phạt."
Tú Nguyệt đành căng da đầu đứng lên, gục mặt xuống, cung kính nói: "Vâng."
Nàng theo lệnh đi đến trước mặt Hoàng thượng. Ngung Diễm dựa nghiêng thân mình, ánh mắt nhìn nàng có chút mơ màng.
Ánh mắt không tinh tường như ngày thường, tựa như có thể nhìn thấu lòng nàng, mỗi lần Tú Nguyệt chạm đến ánh mắt Hoàng đế đều bị ánh mắt kia làm cho tim đập thình thịch.
"Lột cho trẫm cái này."
Ánh mắt hắn đối diện với điệu múa xinh đẹp, tiện tay cầm lên một quả phỉ trong mâm trên bàn. Mắt thấy sắp rơi xuống đất, Tú Nguyệt vội vàng đưa hai tay đón lấy.
Nàng rũ mắt nhìn xuống. Quả phỉ chín đều sẽ vỡ ra một lỗ, bóc quả phỉ không giống với hạch đào. Khi còn nhỏ ăn tết ở Dương phủ, bởi vì tham ăn của lạ, dùng tay bóc, một lát là nàng có thể bóc được một đống nhân quả phỉ.
Cái này dễ.
Tú Nguyệt đứng tại chỗ, tay không bóc vỏ, rất nhanh đã thành thạo. Vỏ quả phỉ bong màng ra, nàng đặt nhân quả phỉ trong lòng bàn tay nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó khom người, cẩn thận đặt nhân quả phỉ vào trong đĩa.
Cái đĩa kia ở một bên khác của Hoàng thượng, nàng muốn bỏ vào, còn phải cố hết sức cẩn thận để không cản trở tầm mắt thưởng thức ca múa của Hoàng thượng.
Mới cong eo hai lần, nàng đã lặng lẽ xoa xoa. Cong eo thế này đúng là giày vò eo nàng.
"Đừng đứng đây bóc." Vẻ mặt của Hoàng thượng tựa như là ngại nàng lắc lư vướng mắt, duỗi tay kéo nàng: "Ngồi xuống."
Ngồi?
Tú Nguyệt nhìn vị trí trống không, theo bản năng mà nhìn Vân Quý nhân ưỡn ẹo tạo dáng cách đó không xa. Đó là vị trí của Vân Quý nhân, sao nàng có thể ngồi lên.
Nàng đứng lằng nhằng ở đó, lo trước lo sau, còn chưa kịp mở miệng Ngung Diễm đã bất mãn liếc nàng, dột nhiên đưa tay kéo nàng một cái. Tú Nguyệt khẽ a một tiếng, đột nhiên không kịp phòng bị, ngã ngồi bên cạnh hắn.
Cằm còn đụng vào vai trái của Hoàng thượng.