Mặc dù bình minh sắp đến nhưng sắc trời vẫn u tối như cũ, sương mù vẫn tràn ngập khắp nơi khiến người ta không thể nhìn rõ ràng được gì.
Không khí vốn đã căng thẳng, bất chợt có tiếng thét to của người trẻ tuổi kia vang lên, lại càng khiến mọi việc trở nên căng thẳng hơn.
"A…”
Cả đám người cùng nhau di chuyển ra ngoài toa tàu. Có hai người bị hù đến phát sợ mà lùi lại, thiếu chút nữa là ngồi bệt xuống đất, miệng thét to, trong giọng điệu tràn ngập sợ hãi.
"Muốn hù chết người hay sao mà la to thế?" Chu Toàn nhìn hằm hằm, bản thân gã cũng bị dọa không nhẹ, lông tơ trên người đều đã dựng đứng hết cả lên.
"Cậu thấy gì à?" Sở Phong hỏi, hắn và Chu Toàn cùng đi đến đó, cách những người khác một đoạn, sương trắng mập mờ khiến những gì bên ngoài, cách đó mấy thước đều trở nên mờ ảo.
"Lách cách... Lách cách..." Người kia run cầm cập, nghe rõ cả tiếng răng va vào nhau. Anh ta chỉ lên không trung, hai chân dường như không nghe theo chỉ thị nữa, khuỵu xuống, muốn lùi lại cũng không được: "Một bóng đen lớn ở giữa không trung kìa!"
"Cái... Cái gì vậy?"
Lúc đầu hai người cũng sợ hãi, sau khi nhìn lên không trung thì sắc mặt trở nên trắng bệch, nhanh chóng lùi về sau, thân thể lảo đảo, bị dọa đến nỗi toàn thân phát run.
Giờ phút này trong toa tàu không còn cách nào yên tĩnh được. Mọi người đều nghe thấy được âm thanh bên ngoài, có tiếng một người phụ nữ hét lên khiến không khí càng thêm căng thẳng, bối rối.
Nơi này vốn là một chiến trường cổ, giờ phút này có sương mù trắng xóa, đã vậy điện thoại còn không hoạt động được, mất hẳn liên lạc với thế giới bên ngoài, sao có thể không khiến người ta hoảng sợ kia chứ?
"Còn chưa thấy rõ cái gì, kêu gì mà kêu." Sở Phong hét to, ổn định mọi người.
Sở Phong và Chu Toàn đi tới, mơ hồ thấy một bóng đen đang lơ lửng giữa không trung, hình ảnh khá mơ hồ do bị sương mù ngăn cản.
"A…"
Người đàn ông kia lại kêu to, anh ta đứng ngay phía dưới, cách bóng đen gần nhất nên hoảng hốt ngồi bệt xuống đất rồi lộn nhào, dường như đã thấy điều gì kinh khủng lắm vậy.
"Máu, máu, tôi thấy máu!"
Hai chân anh ta vốn đã cương cứng, giờ gặp phải kích thích nên có thể cử động, vội vàng trườn ra, thoát khỏi nơi đó.
"Trời ạ, trên mặt anh ta có máu!"
Hai người cách đó không xa nhìn thấy máu trên mặt anh ta, sợ hãi hét to lên. Da đầu họ cũng run rẩy như sắp nứt ra, nơi này cực kỳ quỷ dị.
"Không phải máu của tôi, là từ trên người hắn ta chảy xuống!" Người đàn ông kia vô cùng hoảng hốt, chỉ vào giữa không trung mà nói.
"Quả thật là có mùi máu tươi!" Chu Toàn nói nhỏ.
Sở Phong bước mấy bước dài, đi đến nơi đó, liền nhìn thấy được bóng đen giữa không trung, giống như có một người đang bị ghim chặt ở đó, khắp người đen xì, toàn thân chảy máu.
"Lệ quỷ, a.., lệ quỷ giữa không trung!"
Người đàn ông kia bị kinh hãi không nhỏ, hét to rồi chạy về phía toa tàu. Hai người khác cùng ra ngoài với anh ta lúc này cũng vậy, vội vã chạy về, cùng nhau thoát đi.
Chu Mập Mạp cảm thấy sau lưng mình lạnh toát, nhưng gã không bỏ chạy mà tiếp tục theo sau lưng Sở Phong, có lẽ cũng có chút gan dạ.
"Thật sự có người chết, đây là mưu sát sao?" Mập mạp ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Trên mặt đất có một vũng máu, giữa không trung lại treo một khối đen xì, đó là một thi thể, máu từ trên người người đó đang không ngừng chảy xuống.
"Sao anh ta lại bị treo lên không trung được? "Sở Phong cũng cảm thấy lạnh lẽo, cho dù lá gan hắn rất lớn, nhưng đối diện với vấn đề này cũng cảm thấy kinh hãi.
"Đúng nhỉ? Nơi này cách đám cây cối một đoạn, sao hắn ta lại lơ lửng được." Chu Toàn trừng to mắt, liên tiếp lui lại sau, gã cũng cảm thấy hơi hoảng hốt.
Người trên xe nghe được tiếng họ nói chuyện lại càng thêm sợ hãi, có tiếng thét chói tai của phụ nữ, lại có tiếng khóc nức nở lộ vẻ yếu ớt, không khí trên xe tràn ngập sự hoảng loạn.
"Lệ quỷ, giữa không trung có một con lệ quỷ!" Người trẻ tuổi trốn về toa tàu đầu tiên mặt mày trắng bệch, miệng lầm bầm, mặt anh ta toàn là máu, nhìn rất dữ tợn.
Anh ta khiến bầu không khí trên tàu càng trầm trọng nặng nề hơn.
Đoàn tàu dừng lại ở vùng núi, nơi đây đã từng chết rất nhiều người, bây giờ sương trắng tràn ngập, quỷ dị như vậy sao có thể không khiến người ta chấn kinh.
"Đừng sợ, chỉ là một cỗ thi thể thôi, có phải lệ quỷ gì đâu." Sở Phong hô to, thanh âm rất lớn, trấn định tâm thần mọi người.
Chu Toàn cũng trấn định lại, vì đứng ở nơi này cũng không nguy hiểm gì, gã cố gom chút dũng khí quát to: "Anh ta mà còn nói lung tung dọa người khác trong đó nữa thì các người cứ ném anh ta ra ngoài"
Trên thực tế thì cả Sở Phong và Chu Toàn đều không rõ việc này là như thế nào.
Thi thể treo giữa không trung kia, tóc rất dài, che cả khuôn mặt, lơ lửng, lắc lư theo gió, cảnh tượng khiến người ta rùng mình.
"Mấy người thanh niên khỏe mạnh xuống đây cùng đưa thi thể này xuống đi, nhìn xem anh ta chết thế nào, chỉ là một thi thể mà thôi, có gì mà phải sợ." Chu Toàn hét to.
Thật ra gã cũng sợ, gọi nhiều người đến là để cho có can đảm hơn.
Mọi người thấy hai người họ trấn định như vậy, không chút sợ hãi, tâm lý cũng trấn định theo, không còn hoảng sợ như lúc trước nữa.
Qua một lúc, có vài thanh niên đi xuống, tụ tập lại một chỗ, cùng hai người họ tiến về phía bóng đen kia.
Sở Phong trèo lên toa tàu, nơi này có thể nhìn rõ hơn một chút, nếu muốn đưa thi thể xuống thì nơi này là nơi thích hợp nhất.
Khi đứng ở chỗ này, Sở Phong hơi hồi hộp, vì phục sức của người này khác người hiện đại, nhìn giống như thuộc về thời cổ.
Hơn nữa, hắn ta có một mái tóc dài, che khuất cả khuôn mặt, trông càng thêm kinh dị.
Chẳng lẽ lại có việc kỳ lạ gì phát sinh nữa hay sao, trong lòng hắn hơi băn khoăn.
Chu Toàn cũng trèo lên, tuy cơ thể gã mập mạp nhưng thể năng lại tương đối tốt, không có cảm giác ục ịch, chỉ tốn chút sức liền trèo lên.
Mấy tên đô con phía sau thấy thể, lá gan cũng lớn hơn, lần lượt leo lên.
"Đang quay phim đấy à, hắn ta mặc thứ đồ gì thế?" Sau khi nhìn rõ tử thi, thiếu chút nữa Chu Toàn đã chửi tục rồi.
"Hắn,... Làm sao mà lại ăn mặc như thế?" Một người trẻ tuổi cũng có sắc mặc quái lạ.
"Nhìn thế nào cũng giống người cổ đại, mà hắn ta được chôn ở chiến trường này sao? Sao hắn ta lại bị treo trên không như vậy chứ?" Một người khác nói.
Lời này vừa thốt ra khiến đám người trong toa xe cảm thấy toàn thân rét run, không khí càng lạnh lẽo hơn.
"Trên người hắn ta là... dây xích bằng sắt sao, sao lại rủ xuống từ trên không trung thế kia, việc này quả thực là không thể nào!"
Chu Mập Mạp không bình tĩnh nổi nữa, giật giật tay áo Sở Phong, thấp giọng: "Người anh em, việc này chúng ta không thể trêu vào, gặp phải sự việc không thể giải thích được rồi, nhanh đi thôi!"
Sương mù dày đặc, mọi thứ đều không rõ ràng.
Giữa không trung, trong không khí lờ mờ có một sợi xích sắt to bằng cánh tay rủ xuống, treo một bộ thi thể, khiến cho người ta cảm thấy tê dại cả da đầu, giống như cực hình của địa ngục vậy.
Mấy người khác nghe Chu Mập Mạp nói thế, sắc mặt liền thay đổi, quay đầu nhảy xuống nóc toa tàu, nơi này làm bọn họ cảm thấy bất an, run rẩy.