Edit by Shmily#Do not reup#----------------------------Xuống khỏi vòng quay ngựa gỗ, Tần Niệm đã gấp không chờ nổi đổi hình nền điện thoại, sau đó đắc ý quơ quơ trước mặt Cố Từ.
"Thành giao rồi nhé ~"
Vừa ngẩng đầu, Cố Từ liền nhìn thẳng vào màn hình điện thoại của cô, trên mặt mang theo nét đỏ ửng khả nghi.
Nghe vậy cũng không lên tiếng, dời ánh mắt đi, chỉ cười một chút rồi cúi người xuống đem quả bóng bay con chó buộc vào trên cổ tay cô.
Vẻ mặt của anh không giống như cô kỳ vọng, Tần Niệm cất điện thoại đi, kỳ quái nhìn chằm chằm anh: "Anh cười cái gì?" Không phải đang nghĩ cách chỉnh cô đó chứ?
"Không có gì." cố Từ giơ tay che khóe môi đang cong lên, giấu đầu lòi đuôi, không che giấu được ý cười nơi đáy mắt.
Tần Niệm thấy không hỏi được gì, nhún nhún vai, tâm tình rộng lượng ném vấn đề này ra sau đầu.
Quả bóng bay con chó nhỏ đung đưa lúc lắc ở trên đầu cô, đi theo cô xếp hàng trò chơi tiếp theo.
Cố Từ cười không phải là vì cái gì khác, là ban nãy không cẩn thận liếc mắt thấy được, trong album ảnh của cô đều là anh.
Cũng chỉ có mình anh.
Trong đó có một tấm vừa lúc được phóng to nhất, là hình ảnh anh nằm ngủ trên sofa ở nhà.
Thời gian ảnh chụp đại khái là sau khi gặp lại.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính, uyển chuyển nhẹ nhàng mà tinh tế dừng ở trên áo thun trắng của anh.
Không biết lúc ấy mơ thấy cái gì mà khóe môi khẽ nhếch, mang theo ý cười nhợt nhạt.
Trên ảnh chụp còn viết một dòng chữ đơn giản, làm người khác liếc mắt một cái liền có thể nhớ kỹ.
"Mặt trời nhỏ"
Cố Từ chậm rãi bước theo sau, cố sức nhịn mới có thể không cười ra tiếng.
Trong đầu đều đắc ý nghĩ, anh là mặt trời nhỏ của cô đó.
Thì ra cô lại thích anh tới vậy.
Suy nghĩ hỗn loạn trong đầu đột nhiên nảy ra một cái ý niệm này khiến anh khựng lại.
Tạp âm lớn bên tai nhỏ dần, anh nín thở ngưng thần, duy nhất có thể nghe được đó là tiếng tim đập loạn của mình.
Cô... thích anh?
Ánh mặt trời giữa trưa nóng bỏng sáng chói, chiếu rọi vào mặt hồ ở đài phun nước, khiến cho người ta có cảm giác choáng váng.
Tần Niệm đeo túi bánh quy nhỏ, dẫm lên con đường lát đá, nhảy nhót đi về phía trước.
Bỗng nhiên trong chớp mắt, phát hiện anh không có theo kịp, cô xoay người, hai tay chụm vào làm thành cái loa, ngây thơ hồn nhiên gọi: "Sao lại đứng đó?"
Một khắc cô quay lại mỉm cười với anh, ngũ cảm của anh đột ngột quay lại, lưng hơi hơi tê dại.
Quạt điện nhỏ Doraemon vẫn đang chạy vù vù ở bên tay, cánh quạt liều mạng chuyển đột, tạo ra hư ảnh mông lung.
Cố Từ lại có cảm giác nóng đến không chịu nổi.
Bên tai nóng lên, đáy lòng giống như nổ tung một mảnh.
Tần Niệm vẫn hồn nhiên chưa phát hiện ra, chạy bước nhỏ tới, thấy thần sắc anh không đúng thì lo lắng nhón chân sờ sờ trán anh, vừa chạm vào liền giật cả mình: "Ôi trời! Không phải anh bị cảm nắng đó chứ, sao đột nhiên mặt lại nóng thế!"
Cố Từ dưới sự đụng nhẹ của cô thì hơi run lên, làn da như bị điện giật hơi hơi co lại, hoảng loạn lùi về sau hai bước.
Tần Niệm: "..." Biểu tình kinh hoảng này của anh là nghiêm túc sao?
"Anh sao thế?"
Cố Từ che mặt, không cho cô xem, giống như chỉ đứng ở trước mặt cô thôi cũng như là lâm đại địch vậy, có cảm giác chân tay luống cuống.
"Anh... anh chóng mặt."
"Vậy thì có khả năng là bị cảm nắng thật rồi."
"Không phải."
"Đừng có nói không phải, anh xem mặt anh đã đỏ thành cái gì rồi kìa." Tần Niệm nghiêm túc, "Đi thôi, mặc kệ có phải hay không, cứ tới trạm y tế xem cái đã."
Cố Từ khóc không ra nước mắt, bị lôi kéo đi, đẩy tới phòng y tế.
Bác sĩ không nói là anh bị cảm nắng hay là không, sau khi kiểm tra xong liền đi lấy nước đá để anh hạ nhiệt độ, sau đó lại đưa nước cho bọn họ uống. Dặn dò nói gì đó mơ hồ không rõ, chỉ nói mệt thì cứ nằm ở trong phòng điều hòa nghỉ ngơi một lát, không mệt thì có thể tiếp tục ra ngoài chơi.
Cố Từ biết mình bị làm sao, nội tâm có chút không an ổn. Nằm trên giường trở mình, đưa lưng về phía Tần Niệm, không dám đối mặt với cô.
Tần Niệm cho rằng anh không thoải mái, vòng ra bên kia, đi tới bên giường ngồi xổm xuống, kiên nhẫn nói: "Anh còn chóng mặt sao?"
Cố Từ giả bộ mệt mỏi rũ mắt, không có cách nào nhìn cô: "Có chút."
"Em lấy khăn ướt lau mặt cho anh nhé?"
"Không cần, em ngồi đi, anh nghỉ chút là sẽ ổn thôi."
"Ừm, nếu như anh thấy không thoải mái thì cứ bảo em."
"... Được."
Tần Niệm đi tới cạnh ghế ở mép giường ngồi xuống, ăn không ngồi rồi không có gì làm, liền cùng đứa nhỏ ở giường bệnh bên cạnh xem Peppa Pig.
Còn khá hay đó.
Tâm tình Cố Từ phức tạp lại ngày càng trầm trọng, giống như sau khi nhận ra sự biến đổi lớn thì mơ hồ trong chớp mắt, đầu óc nghĩ không thông, cũng không thể lý giải nổi.
Ý nghĩ duy nhất mà anh xác định được chính là: Tần Niệm ngoan như vậy, bọn họ thế này là không tốt.
Cố Từ gọi điện bảo Quách Thanh Đằng tới phòng y tế đón anh, vừa lúc cậu ta cũng ở gần trường, lúc về sẽ thuận đường hơn. ngôn tình hay
Quách Thanh Đằng vừa nghe Cố Từ bị cảm nắng liền vội vàng chạy tới phòng y tế, cũng nhắn tin trong nhóm chat bảo mọi người không cần tập hợp nữa, chơi xong rồi thì tự giải tán, ai về nhà nấy.
Tần Niệm khó hiểu, Cố Từ chỉ là chóng mặt mà thôi, cũng không phải đi không nổi, hà tất phải bảo Quách Thanh Đằng chạy tới đây chứ, cô hoàn toàn có thể chăm sóc anh mà.
Quách Thanh Đằng cũng có nghi ngờ tương tự, trên đường trở về bị mạnh mẽ ép đứng ở giữa hai người, trở thành một cái vách tường ngăn cách, trực tiếp dẫn tới sự trầm mặc suốt cả đường đi cả ba người, ngay cả hai câu cũng không nói.
Bởi vì không khí vi diệu này, Quách Thanh Đằng rõ ràng sớm biết Tần Niệm ở ngay đối diện nhà Cố Từ nhưng vẫn tận chức tận trách đưa người về tận cửa nhà.
Tần Niệm đứng ở cửa do dự một hồi lâu, luôn xác nhận Cố Từ không có việc gì, cũng không cần cô chăm sóc xong thì mới đành yên lặng quay trở về phòng mình.
Cửa mở ra.
Động tác uống nước của Quách Thanh dằng dừng lại, quét mắt tới cửa, lại liếc về phía Cố Từ đang nằm liệt trên sofa, hỏi một câu: "Sao thế? Cãi nhau à?"
Cố Từ nằm trên đệm lông mèo mà Tần Niệm mua cho anh, thất thần: "Không có."
"Vậy sao cậu lại tránh mặt cô ấy?"
Cố Từ há miệng, không biết nên nói gì, xấu hổ lại phiền muộn mà thở dài.
Nếu có thể qua thêm hai năm nữa thì tốt rồi, anh sẽ không sợ sẽ dạy hư cô, mới có thể nghiêm túc cẩn thận suy xét tới chuyện này.
Trách anh, đáng chết lại có mị lực như vậy.
Anh chôn mặt trong thảm lông mèo, duỗi chân nhớ lại hành vi của cô gái hoài xuân, đến mức Quách Thanh Đằng trừng tới sắp lồi cả con ngươi ra rồi.
"Cậu rốt cuộc là vui hay không vui vậy? Lúc cười lúc sầu, có thể cho tôi đáp án chính xác không?"
Cố Từ không có tâm tư phản ứng lại cậu ta, thanh âm buồn buồn phát ra từ trong sofa, trực tiếp đuổi khách: "Tôi không sao, cảm ơn cậu đã đưa tôi về."
Qua cầu rút ván đúng là làm rất thành thạo.
Quách Thanh Đằng đã mơ hồ đoán ra được gì đó, nhưng cậu ta lại không dám hỏi.
Bất quá tiểu thiếu gia trên phương diện tình cảm chính là một con ma mới chân chính, nếu như thật sự có chuyện gì thì không cần cậu phải hỏi, sơ hở tất nhiên sẽ chồng chất lộ ra, cứ chờ là được.
***
Sơ hở 1: Tiểu thiếu gia đi học mất ngủ.
Quách Thanh Đằng lên lớp, vừa quay đầu liền có thể nhìn thấy quầng thâm mắt trên mặt anh, đôi mắt chớp cũng không chớp, nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, cũng không biết là đang chờ tin nhắn hay là sợ có tin nhắn tới nữa.
Thật vất vả mới chịu buông điện thoại xuống nhắm mắt nằm xuống bàn, chưa tới ba phút đã lại lấy điện thoại ra, lướt lướt.
Sơ hở 2: Tiểu thiếu gia không hề sửng dụng thuật triệu hoán Tần Niệm.
Tần Niệm là một học bá nhỏ, trừ phi tiểu thiếu gia nhắn tin triệu hoán thì giữa mỗi tiết học, cô đều sẽ ngồi ở trong lớp chuẩn bị bài mới hoặc là làm đề giáo viên giao.
Nếu như tiểu thiếu gia không hề sử dụng thuật triệu hoán, thì dựa theo tình huống hiện tại, thân là bạn cùng bàn của thiếu gia, cậu ta đã liên tiếp ba ngày rồi chưa gặp được Tần Niệm. Tiểu thiếu gia giống như đang cai thuốc phiện, mắt thường cũng có thể thấy được là tinh thần uể oải đi rất nhiều.