*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này mới qua giữa trưa, mặt trời lên đến đỉnh đầu, lúc trong núi không có cảm giác gì, nhưng vừa ra khỏi núi thì hoàn toàn khác. Chẳng mấy chốc đã đến chân núi, Lê Liễu Phong tìm một bóng cây, để Trì Nhứ nấp vào, chờ mặt trời dần lặn, mới dẫn nàng xuống núi.
Trì Nhứ đi sau hắn vài bước, nhìn nắng buổi chiều tà xuyên qua rừng cây, chiếu lên bóng lưng nam nhân phía trước, ánh vàng rực rỡ đẹp đến lạ thường.
Hai người mới vừa vào thôn trang, đã nhìn thấy một lão nông đi tới.
Trên đầu lão nông đội một cái đấu lạp rách nát, mặc áo vải rộng, trên vai vác nông cụ không biết tên. Ông ta vừa thấy Lê Liễu Phong thì cười nhe răng híp mắt: "Lê Tam, về trễ thế à?"
Giọng điệu Lê Liễu Phong rất ôn hòa: "Ừm."
Lão nông lại dời tầm mắt sang người Trì Nhứ, thở dài nói: "Tiểu cô nương này xinh đẹp đấy, là người quen của ngươi hả?"
Không đợi Lê Liễu Phong nói chuyện, lão nông đã bắt đầu quan sát Trì Nhứ từ trên xuống dưới, ánh mắt giống như dính sát vào người nàng. Đến khi bị Lê Liễu Phong nhìn chằm chằm, ông ta mới cười ha hả, vịn đấu lạp: "Được rồi, vậy ngươi mau dẫn người về nhà nghỉ ngơi đi, ta đang định ra ruộng xem một lát." Dứt lời, ông ta lập tức đi ngược lại với hai người.
Ông ta đi được một hồi lâu, bỗng cả người đứng thẳng bất động tại chỗ, một lát sau, một người giấy mỏng manh chui ra khỏi người ông ta, khoa tay múa chân đuổi theo hướng Lê Liễu Phong.
Lão nông kia như hoàn hồn, cất bước đi lần nữa, vừa đi vừa nói thầm trong lòng: "Lạ thật, sao vừa rồi ta lại thấy đau đầu nhỉ? Ớ?! Trời ạ! Sao ta lại đi đến đây vậy?"
•
"Hàng xóm." Lê Liễu Phong giải thích.
Trì Nhứ gật đầu.
Trên Thiên đình, đất rộng thần ít, các thần tiên đương nhiên không cần phải chen chúc ở một chỗ, đối với Trì Nhứ mà nói, "hàng xóm" gần nhất chính là Thái Thượng lão quân, hai người chỉ cách nhau khoảng mấy ngàn dặm.
Nhưng mà, theo quan sát của nàng thì trần gian tuyệt đối không phải như vậy, nàng đưa mắt nhìn, thôn trang này cứ cách chừng mười mét lại có một hộ gia đình.
Ven đường có mấy tờ giấy lớn chừng bàn tay, cắt thành hình người có chiều cao không đồng đều, Trì Nhứ đang muốn đưa tay nhặt lên thì bỗng một trận gió thổi qua, mấy tờ giấy hình người bị cuốn lên trời, bay về cùng một hướng, cuối cùng rơi xuống cửa một viện nhỏ.
Lê Liễu Phong dẫn nàng thong thả đi tới, cuối cùng khom lưng nhặt tờ giấy lên, thản nhiên như không nói: "Đây chính là nhà của ta."
Sự chú ý của Trì Nhứ lập tức bị cái viện nhỏ này hấp dẫn.
Viện nhỏ có hàng rào trúc bao quanh, trong sân trồng những loại hoa cỏ không biết tên, con đường nhỏ lát đá kéo dài vào trong, cuối cùng là một gian nhà trệt, nhìn xuyên qua cửa sổ gỗ, có thể nhìn thấy trên bàn gần cửa sổ là một cái bình lưu ly, bên trong cắm một nhánh hoa đào. Tổng thể trông có vẻ mộc mạc nhưng rất khác biệt, một trời một vực với lối kiến trúc trên Thiên giới.
Trì Nhứ hỏi: "Ngươi có người nhà không?"
"Không có, chỉ có một mình ta." Lê Liễu Phong dừng một chút, cúi đầu nhìn nàng: "Sợ à?"
Sợ là phải, hắn mới phát hiện trên người Trì Nhứ không hề có pháp lực —— một thần tiên không có chút pháp lực nào như nàng, rốt cuộc lấy đâu ra tự tin mà đi cùng nam nhân xa lạ vậy chứ?
Đám vô dụng ở Thiên giới kia nghĩ ra hết cách này đến cách khác để tính kế hắn, sao lại không dạy Trì Nhứ thêm chút tâm cơ vậy?
Trì Nhứ nói: "Có cái gì phải sợ chứ? Cũng không phải là động Bàn Ti, ổ yêu quái gì."
Lê Liễu Phong đẩy cửa hàng rào ra giúp nàng: "Nếu là động Bàn Ti hay ổ yêu quái thì người nên sợ phải là ta mới đúng."
Trì Nhứ quay đầu nhìn hắn một cái: "Có lý, người như ngươi mà vào động, đảm bảo nhện tinh sẽ không để ngươi đi."
Lời này của nàng không phải là không có căn cứ, tháng trước Thiên đình phái binh đi tiêu diệt nhện tinh, những người được cứu từ trong động con nhện kia ra đều là nam nhân có ngoại hình tuấn tú. Người có nhan sắc như Lê Liễu Phong chắc chắn sẽ bị bắt lại làm "đại lão bà".
Từ xưa trong núi dễ sinh ra yêu ma quỷ quái nhất, Triệu gia thôn ở ngay chân núi, gần như chẳng khác gì cái bếp dự phòng của yêu quái, nghĩ như vậy, Trì Nhứ lại nắm chặt tay thành quyền: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi."
Lê Liễu Phong nghe thế thì nhìn nàng cười: "Vậy phiền nàng rồi."
Trong Triệu gia thôn này thực sự có một luồng khí xấu bao phủ, như có gì đó tà ác, chỉ là ai bảo vệ ai... thì còn chưa chắc đâu.
•
Lúc Trì Nhứ ở trên Thiên đình, một mình sống trong điện phủ rộng rãi đã quen, vừa rồi đột nhiên đi vào gian nhà trệt nhỏ bé này, cảm giác đầu tiên chính là chật hẹp, hơn nữa lúc này còn có một nam nhân cao ráo đứng bên cạnh nàng, giống như bản thân chỉ cần hơi hơi táy máy tay chân là có thể chạm vào hắn.
Dẫu sao cũng là nam chưa cưới, nữ chưa gả, dù là nữ thần tiên "thoát khỏi phàm tục" thì thỉnh thoảng cũng có lúc da mặt sẽ mỏng một chút.
Lê Liễu Phong đã nhận ra nàng không được tự nhiên, dời sang bên cạnh một bước: "Lần đầu có khách đến nhà, không biết phải chiêu đãi thế nào, mong nàng thứ lỗi."
Trì Nhứ nói: "Ngươi nói thế này thật quá khách sáo rồi, ta vốn là người rảnh rỗi chu du khắp bốn phương, có thể quen biết ngươi, ta rất vui vẻ."
Lê Liễu Phong thầm nghĩ, một canh giờ trước, nàng còn nói muốn đi tìm "bà con xa", sao mới đó đã thành "chu du khắp bốn phương" rồi, lần tới nói dối, có thể sắp xếp câu từ sẵn sàng trước không?
May mà nàng gặp được hắn.
Lê Liễu Phong đương nhiên tốt bụng không vạch trần, xoay người đi tìm nước trà.
Hắn và Trì Nhứ giống nhau, đều là lần đầu tiên đến gian nhà này, hoàn toàn không biết ấm trà đặt ở đâu, nên đành giả vờ đơn thuần xoay người đi, thuận thế đi đến tủ bát bên kia, nói: "Ta xem thử còn gì ăn không."
Trì Nhứ không chút nghi ngờ: "Ừm, ta có thể đi thăm quan nhà của ngươi không?"
Lê Liễu Phong kéo cửa tủ ra, thấy một ấm trà, hai cốc sứ, không biết nghĩ tới chuyện gì mà khóe miệng khẽ nhếch lên: "Nàng cứ tự nhiên."
Hai cốc sứ, cứ như chủ nhân của gian nhà này vốn là hai người.
Người giấy nhỏ làm việc đúng thật là hợp ý của hắn.
Trì Nhứ đi dạo quanh sân, mấy tờ giấy nhỏ hình người lục tục chui ra khỏi áo ngoài của Lê Liễu Phong, xếp thành một hàng theo chiều cao, cúi người với Lê Liễu Phong một cái.
Tâm trạng của Lê Liễu Phong lúc này đang rất tốt, hiếm khi khẽ gật đầu với bọn nó, mấy tờ giấy hình người lập tức kích động đến mức mất cả hình người, ngay sau đó cả đám nhảy lên xà nhà, biến mất không thấy nữa.
Sau khi bóng dáng của người giấy cuối cùng biến mất nơi xà ngang, Lê Liễu Phong mang ấm trà vào phòng bếp, đốt củi, đặt ấm trà lên bếp, thoáng nhìn Trì Nhứ đang dựa vào cửa, không nói gì nhìn hắn.
"Đói bụng à?"
Trì Nhứ giật giật môi, ép lời muốn nói xuống, gật gật đầu.
Vừa rồi nàng dạo một vòng quanh đây, vốn là ôm tâm thái tò mò tùy ý xem thử, kết quả lại nhìn thấy nông cụ và đôi hài lấm lem bùn đất đặt ở góc tường, trên tường treo một cái áo tơi (*), bị nước mưa làm ướt, còn chưa kịp hong khô.
(*) Hình minh họa:
Có thể thấy, thường ngày Lê Liễu Phong đã phải kiếm sống vất vả đến cỡ nào.
Lại nhìn gian nhà nhỏ hẹp này, tất cả gia cụ đều được làm bằng gỗ, hoàn toàn không có chút trang trí. Vậy thì có lẽ Lê Liễu Phong vất vả cực khổ suốt một năm, thực sự cũng chỉ có một chút ít tiền, ngay cả nhà ở cũng không thể trang hoàng đàng hoàng.
Trong lòng nàng có chút chua xót, nhưng chẳng biết từ đâu ra.
Lê Liễu Phong lấy một bó cải thảo từ trong giỏ trúc ra rửa sạch, lại lấy con dao thái trên tường xuống, bắt đầu thuần thục thái rau.
Trì Nhứ không nhịn được nói: "Ngươi vẫn luôn ở một mình sao?"
Lê Liễu Phong: "Ừ."
"Người nhà ngươi đâu?"
Lê Liễu Phong thản nhiên đáp: "Qua đời từ lâu rồi."
Hắn chỉ biết Trì Nhứ muốn tìm một nam nhân gia cảnh bần hàn, thân thế thê thảm, tâm địa lương thiện, nhưng không biết nàng muốn làm gì, cho nên chỉ trả lời đơn giản, không nhiều lời.
Trì Nhứ lúng túng "ồ" một tiếng, càng không biết cảm giác trong lòng là gì.
Thì ra tám chữ gia cảnh bần hàn, thân thế thê thảm này nghe qua thì nhẹ nhàng, nhưng thật sự gặp được lại chạnh lòng như thế.
Nàng không cho mình nghĩ tiếp nữa, xắn tay áo lên, đi tới: "Ta giúp ngươi nhé!"
Trì Nhứ xung phong nhận việc thái rau, Lê Liễu Phong lập tức nhường sang một bên, nhìn dáng vẻ nàng thong thả nhưng cắt xuống vô cùng chuẩn xác, thái rau thành từng miếng kích thước đều nhau.
Nàng nhìn xuống tấm thớt, hàng lông mi cong dài có thể đếm được, còn hơi rung rung.
Sau vài nhát dao, Trì Nhứ đã thuần thục, không cần lúc nào cũng nhìn chằm chằm tấm thớt nữa, động tác tay cũng nhanh hơn, nàng vừa cắt rau "cạch cạch", vừa cân nhắc trong lòng: "Dường như cái cảm giác này rất quen thuộc, chẳng lẽ trước khi mất trí nhớ mình là người thái rau trên Thiên đình sao?"
Chẳng trách nàng mãi vẫn không thể khôi phục ký ức mà không có chút sốt ruột nào.
Lê Liễu Phong nhẹ nhàng đè sống dao xuống: "Để ta đi, nàng phân tâm rồi."
Trì Nhứ buông tay theo bản năng, Lê Liễu Phong lập tức cầm lấy dao thái rau: "Đang nghĩ gì vậy?"
"Đang nghĩ trước đây ta là ai." Trì Nhứ nói: "Có lẽ là một người thái rau, còn không khá hơn một chút thì... là một đầu bếp?"
Hai người trò chuyện cả quãng đường xuống núi, cảm giác xa lạ đã bớt đi không ít. Lê Liễu Phong cũng nghe nàng nói chuyện mất trí nhớ, nghe thế thì đăm chiêu: "Ừm, cũng có thể, nhưng mà, kỹ thuật thái rau của vị đầu bếp này nên luyện tập nhiều thêm đi."
Trì Nhứ xấu hổ: "..."
Ý cười trong mắt Lê Liễu Phong rõ ràng.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ hiện lên một luồng ánh sáng hồng, Tiên Bích lại đổi mới.
Thứ mà Ngọc Hoàng đại đế làm cho lão bà, chắc chắn sẽ không quá kém, Tiên Bích sẽ căn cứ theo tính chất sự việc mà tỏa ra màu ánh sáng khác nhau, ví dụ như lúc chuyện Thất tiên nữ lén lút hẹn hò với Vương gia họ Trương bị lên bản tin nóng là ánh sáng màu xanh, mà lúc này lại là màu hồng đại biểu cho tình hình khẩn cấp.
Hai người liếc nhìn nhau, lập tức ra ngoài kiểm tra.
Một tài khoản tên là "Thông báo khí tượng Nam Thiên Môn" ba giây trước đã đăng một tin: #Dự báo sấm chớp mưa bão#, mong dân chúng ở Nam Dương chú ý, đêm nay sẽ có sấm chớp mưa bão, xin tất cả mọi người ở yên trong nhà, đóng kỹ các cửa, tuyệt đối không được ra ngoài.
Từ trước nay dân chúng chỉ có thể căn cứ theo ngạn ngữ nghề nông để phán đoán thời tiết tốt xấu, thường sẽ không kịp hoặc không chính xác, sau này có Tiên Bích rồi, Lôi Công Điện Mẫu, Phong Bá Vũ Sư và chúng thần tiên khác có thể thông qua tài khoản "Thông báo khí tượng Nam Thiên Môn" để cảnh báo trước khi hành động, thật sự rất thuận tiện cho mọi người.
Lê Liễu Phong nói: "Nơi này chính là Nam Dương."
Mấy trận mưa gió nhỏ tất nhiên không đến mức phải thông báo qua Tiên Bích, Trì Nhứ đoán chừng đêm nay quy mô giông tố sẽ không nhỏ, nhớ đến Nguyệt lão từng nói buộc chổi sẽ dễ bị xui xẻo, nàng không khỏi ngước mắt nhìn lên mái nhà, nghĩ không biết gian nhà này có thể chịu được sét đánh hay không.
"Xem ra lát nữa không thể dẫn nàng đi chào hỏi láng giềng được rồi." Lê Liễu Phong bỗng nói.
Trì Nhứ khó hiểu: "Chào hỏi láng giềng?"
"Nàng quên rồi sao?" Lê Liễu Phong nghiêm túc nói với nàng: "Ta còn chưa chứng thực với nàng chuyện ta thật sự chỉ là một nông phu."
Trì Nhứ hơi ngượng ngùng: "Ta có nói không tin đâu..."
Lê Liễu Phong một mình ở trong một gian nhà nhỏ như vậy, còn mất người thân, nghĩ thế nào cũng thấy cực kỳ thê thảm, nếu nàng còn muốn đi đến nhà hàng xóm để chứng thực, chẳng phải là bóc vết sẹo của người ta ra sao?
Trì Nhứ suy nghĩ một lát lại nói: "Đỡ phải làm phiền hàng xóm."
Lê Liễu Phong nhìn nàng, ý cười trong mắt rất rõ: "Ừ, cũng tốt."
Đám người giấy nhỏ quá thích tự do phát huy, lỡ như phải giả làm hàng xóm thật, không biết sẽ còn nói lung tung gì nữa.
•
"Sao rồi sao rồi? Nghe được gì không?"
Trên xà nhà vang lên tiếng xì xào bàn tán của đám người giấy nhỏ.
Một âm thanh đặc biệt nghiêm trọng vang lên: "Chúng ta..."
"Ừ, sao?"
"Hình như không có đất diễn rồi."
"..."
Một lát sau, người giấy vừa nói chuyện bị những người khác đá bay: "Đều tại ngươi, lúc giả làm lão nông tự ý thêm cảnh cho mình, ngươi không biết đó là cô nương chủ nhân nhìn trúng sao, mù rồi à?!"