Editor+Beta: Thỏ
Kể từ đêm hôm đó, mỗi lần nghĩ đến Uyển Tú, Ngôn Nghiên lại cảm thấy vô cùng đau lòng, rất muốn ở bên cô ấy không rời nửa bước vì cô sợ lúc Uyển Tú buồn sẽ không có người bên cạnh. Hơn nữa với tính cách của cô ấy dù buồn hay vui đều không thể hiện lên khuôn mặt, đôi lúc bị tủi thân cũng chỉ để trong lòng chứ không nói ra. Vì vậy càng không thể không quan tâm đến tâm trạng của cô ấy! Ngôn Nghiên tìm thời gian để bàn bạc với Từ Duệ về chuyện cô muốn đến nhà Uyển Tú sống một thời gian, đợi khi nào tâm trạng cô ấy hồi phục rồi sẽ trở về.
Từ Duệ không có ý kiến gì, anh cũng hy vọng người mà Ngôn Nghiên quan tâm có thể tốt hơn.
Như vậy, Ngôn Nghiên đã thỏa thuận xong với Từ Duệ, cô tìm một lý do chính đáng để gửi Wechat cho Uyển Tú: “Uyển Tú thân mến, Từ Duệ nhà tớ phải đi công tác, tớ qua nhà cậu ở vài hôm được không?”
Khi nhìn thấy tin nhắn này đúng lúc Uyển Tú đang mở cửa tiệm, có thể hình dung bộ dáng đáng thương của Ngôn Nghiên nhờ cô giúp đỡ giống y chang chị Grace: “Làm ơn, làm ơn…” Chỉ nghĩ đến đây, Ngôn Nghiên đã cảm thấy buồn cười.
Cô lập tức trả lời: “Được rồi, nhưng cậu đi làm như vậy có bất tiện hay không?” Chỗ của cô cách nhà Ngôn Nghiên một đoạn, công ty lại xa, hơn nữa giao thông xung quanh kém nên không thể tránh khỏi việc đến muộn.
Trong lòng Ngôn Nghiên nghĩ có hy vọng nên mặc kệ gửi tin nhắn cho Uyển Tú: “Sẽ không đâu, công ty cho tớ nghỉ phép một tuần vừa đúng lúc là nghỉ phép.”
Uyển Tú nghe xong cảm thấy không tồi, bản thân có thể cho cô ấy cảm giác nghỉ phép dài hạn: “Vậy được, khi nào cậu qua nhà tớ?”
“Tối nay qua có đột ngột quá không?” Ngôn Nghiên đã tính toán thời gian, nếu đêm nay qua thì có thể ở trọn vẹn một tuần.
“Hừm…Sẽ không, chỉ là lâu rồi tớ không dọn nhà nên nhà cửa không sạch sẽ. Nếu cậu không phiền thì cứ đến, buổi tối tớ sẽ làm đồ ăn ngon cho cậu ăn.”
Uyển Tú nấu ăn rất ngon! Ngôn Nghiên cảm thấy bản thân chuyến này được hời rồi: “Có phiền phức quá không, tớ ăn chút gì đó là được rồi.”
“Không đâu, cũng lâu rồi tớ không nấu cho cậu ăn, tiện thể tìm cảm giác.” Cùng lúc đó, Uyển Tú đã lên sẵn một thực đơn trong đầu.
“Vậy được, tớ sẽ chống mắt lên chờ xem.” Ngôn Nghiên nói với Từ Duệ: “Uyển Tú đồng ý rồi, vậy em…tối nay phải đi qua nha.” Giọng điệu nghe sao miễn cưỡng như vậy.
Từ Duệ không dấu vết cười, vẫy vẫy tay ra hiệu cô ngồi cạnh anh.
Ngôn Nghiên ngoan ngoãn đi qua, Từ Duệ ôm cô vào lòng, không nói hai lời liền hôn lên trán cô: “Luyến tiếc? Hửm?”
Ngôn Nghiên cảm thấy gần đây Từ Duệ giống như một đứa trẻ không có đủ đồ chơi, cô bất mãn ngẩng đầu lên muốn thoát ra, nhưng lại bị người đàn ông này giữ chặt hơn, không có khả năng chạy thoát.
“Này…” Ngôn Nghiên phản đối nhưng Từ Duệ không quan tâm: “Về sớm một chút, biết không?”
“Biết rồi mà!” Từ Duệ lúc này mới buông tay nhưng người trong lòng càng ngày càng cựa quậy nhiều hơn, Từ Duệ không thể không nói: “Ngôn Nghiên.”
Giọng nói trầm ấm gần giống như đêm đó, sau khi về nhà đã xảy ra chuyện kia…Ngôn Nghiên nhanh chóng bất động.
Từ Duệ bất đắc dĩ nhìn cô: “Anh giúp em thu dọn hành lý.” Khi anh định đứng dậy, Ngôn Nghiên đã ngăn anh lại: “Đừng đừng đừng, em tự mình làm, anh…anh đi nghỉ ngơi đi.” Ngôn Nghiên xấu hổ nhìn anh.
Từ Duệ nhìn cô như vậy, thở dài: Gần đây tính tự chủ của anh không tốt lắm, lại dọa cô sợ rồi.
Ngôn Nghiên nghĩ, lúc trước sao không phát hiện Từ Duệ từ người hiền lành trở thành người càng ngày càng dễ khiến người khác mặt đỏ, tim đập nhanh như vậy.
Khi Uyển Tú đi làm về, Ngôn Nghiên và Từ Duệ đã chờ sẵn ở dưới nhà. Uyển Tú đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hai người họ: “Sao không nói trước một tiếng đã đến rồi?”
“Trời ơi, cậu mở cửa tiệm bận như vậy, hơn nữa Từ Duệ còn chưa đi, nói anh ấy chở tớ qua.” Ngôn Nghiên cười nhìn Từ Duệ.
Từ Duệ nói với Uyển Tú: “Mấy ngày tôi không ở đây Ngôn Nghiên làm phiền cô chăm sóc.” Giọng điệu rất trịnh trọng – giống như một phụ huynh lo lắng giao một đứa trẻ nghịch ngợm cho giáo viên.
Uyển Tú biết Ngôn Nghiên nhiều nhất là có chút ồn ào nhưng không đến mức phiền phức vì vậy cô nhịn cười: “Không phiền không phiền.”
Thấy Uyển Tú không nhịn được cười, Ngôn Nghiên khẽ nhéo Từ Duệ một cái: “Anh làm gì vậy, lúc nào cũng làm hỏng hình tượng của em.”
Từ Duệ hạ giọng chỉ có hai người có thể nghe: “Đã diễn thì phải diễn cho tốt.”
“Hừ, anh nhất định là ngứa da, đợi em quay về sẽ chỉnh chết anh.” Ngôn Nghiên tức giận nói.
“Em xác định?” Nghe một câu nói nhẹ nhàng của Từ Duệ khiến Ngôn Nghiên im lặng. Chết tiệt! Dựa vào chính mình không có khả năng tránh né anh, người này càng ngày càng kiêu ngạo.
Uyển Tú nhìn bộ dạng tán tỉnh của hai người họ, không khỏi ho khan hai tiếng khiến họ chú ý, hai người trước mặt cuối cùng cũng dừng lại.
“Vậy được rồi, anh cũng nhanh về soạn hành lý đi!” Ngôn Nghiên đây Từ Duệ lên xe, vẫy tay chào tạm biệt anh, nhìn xe càng lúc càng xa.
Uyển Tú không ngờ Ngôn Nghiên sau khi tan làm liền đến nên cô đã ở ăn ở bên ngoài nhưng cô biết Ngôn Nghiên vẫn còn chưa ăn nên đã làm một tô mì Dương Xuân cho cô ấy.
Mì Dương Xuân
Mặc dù món mì Dương Xuân của Uyển Tú trông đơn giản, nhưng hương vị của chúng rất chân thực. Một chút hành lá xắt nhỏ rắc trên bề mặt làm Ngôn Nghiên nhìn mãi không ngừng – cô ấy rất thích hành lá xắt nhỏ, mỗi khi bắt gặp một cửa hàng có hành lá băm nhỏ, tỏi băm cùng các gia vị khác, Ngôn Nghiên đều sẽ yêu cầu thêm.
Đây là những món ăn ngon, mặc dù Uyển Tú nói cô ấy ăn ít lại, nhưng biết cô ấy thích ăn, vì vậy cô đã cho nhiều một chút.
“Uyển Tú thật tốt thật tốt thật tốt!” Ngôn Nghiên ăn một cách ngon lành, hiếm khi có thời gian để khen ngợi cô, vẫn liên tiếp nói mấy từ: “Quá tốt”. Uyển Tú cười nói: “Trong nhà tớ hiện tại có một con mèo tham ăn, một chút thức ăn sợ là không đủ nha!”
Ngôn Nghiên có thể nghe thấy rằng Uyển Tú đang trêu chọc mình vì ham ăn, cô ấy không phục nói: “Con người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa là sẽ đói. Ngoài ra, có thể ăn là phúc! “
“Tốt tốt tốt, ăn được là phúc không sai nhưng phải ăn khi còn nóng đừng múa mép khua môi nữa.” Uyển Tú xoa nhẹ mũi Ngôn Nghiên như thể cô thực sự đang dạy trẻ mẫu giáo.
“Tại sao cậu và Từ Duệ luôn xem tớ như là một đứa trẻ, dù sao tớ cũng đã đi làm được mấy năm.” Nhìn hành động của Từ Duệ lúc chiều, và hành động của Uyển Tú đối với cô ấy, Ngôn Nghiên cảm thấy bất lực.
“Hahahaha cậu tất nhiên vẫn như một đứa trẻ.” Uyển Tú nghe Ngôn Nghiên nói nhất thời không kiềm chế được.
“Hừ, tớ muốn ăn mì, mặc kệ các người.” Ngôn Nghiên thấy Uyển Tú đang cười vui vẻ nên chỉ nói với giọng trẻ con, rồi vùi đầu vào tô mì.
Uyển Tú vốn không biết ý định của Ngôn Nghiên, trong lòng cũng nở nụ cười, nhìn thấy bảo bối sống Ngôn Nghiên, tất cả sự mệt mỏi bao phủ cả ngày trên cơ thể cô đều biến mất.
Sau khi ăn uống no đủ, Ngôn Nghiên cùng Uyển Tú cùng nhau đi đánh răng rửa mặt, sau đó lên giường nằm. Xung quanh im lặng, cả hai đều không nói gì.
Ngôn Nghiên trong lòng luôn nhớ đến mục đích đến đây lần này nhưng cô không biết nên nói với Uyển Tú chuyện này như thế nào. Nếu cô nói một cách tùy tiện thì tâm trạng của Uyển Tú vừa mới tốt lên sẽ trở nên tệ hơn.
Thấy Ngôn Nghiên muốn nói gì nhưng lại do dự, Uyển Tú nói: “Cậu có chuyện gì muốn nói với tớ sao?”
Ngôn Nghiên nhìn cô, suy nghĩ nhưng vẫn không có cách nào nói được.
Uyển Tú nói: “Có phải về tớ không?” Thấy Ngôn Nghiên ngập ngừng gật đầu, cô yên tâm: “Cậu cứ nói đi.”
“Uyển Tú, chuyện liên quan đến Tân Triết, cậu…hiện tại tâm trạng thế nào?” Ngôn Nghiên nói một cách khó khăn.
Quả nhiên vẫn là sợ bản thân không thể nào quên được, haiz, bản thân lại làm cô ấy lo lắng rồi.
Uyển Tú mỉm cười dựa đầu vào vai Ngôn Nghiên: “Không có gì đâu, kể từ ngày hắn nói chia tay đến nay cũng không có liên lạc. Chỉ là tớ không thể quên được, có thể do trước đây tớ chưa từng trải qua những chuyện như vậy.”
Ngôn Nghiên a một tiếng xong lại tiếp tục nghe.
“Rõ ràng là tớ không thích anh ấy, tất cả là do người lớn nên tớ mới cố gắng hẹn hò, nhưng tại sao tớ lại quan tâm đến chuyện chia tay như vậy?”
“Tớ nghĩ bản thân sẽ không dễ dàng để quên được chuyện này.”
“Không, không, cậu chỉ không vui vì bản thân bị tổn thương bởi một tên tra nam. Mặc dù cái cớ mà hắn ta đưa ra nghe có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra rằng đây chính là một tên tra nam.” Mối quan hệ của Ngôn Nghiên đang thuận buồm xuôi gió, cô ấy chưa bao giờ phải chịu bất kỳ thất bại nào. Mặc dù cô ấy muốn an ủi Uyển Tú nhưng cô ấy nhận ra rằng cô ấy không có lời nào và không thể hiểu được tâm trạng của Uyển Tú. Cô ấy chỉ có thể trách mắng Tân Triết làm sai vì sự quan tâm của cô ấy dành cho Uyển Tú.
“Uyển Tú, mặc dù tớ không hiểu được cảm giác của cậu nhưng tớ muốn nói rằng còn có tớ, tớ sẽ luôn bên cạnh cậu khi cậu không vui. Dù bận thế nào tớ cũng sẽ xin phép nghỉ để đến tìm cậu, bản thân bị ủy khuất đừng để trong lòng cứ nói với tớ.”
Những lời nói của Ngôn Nghiên đã cho Uyển Tú một lối thoát. Uyển Tú đã ôm lấy cô ấy để trút hết những cảm xúc khó nói ra của mình qua những giọt nước mắt.
Ngôn Nghiên vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, không quên nhắc nhở cô: “Thôi được rồi, nếu không hôm sau mắt sưng đỏ, nhìn không đẹp.”
Uyển Tú ngoan ngoãn lau nước mắt và ngừng khóc. Lần này, thực sự muốn nói lời tạm biệt với quá khứ.