Vào lúc 05:21 sáng, năm bài hát mới của Nhiếp Hâm đều lần lượt được phát sóng trên các chương trình âm nhạc lớn —— trong đó 《 Mây Khói》 và 《Mặc Khách 》 đã thêm một chút phong cách Trung Quốc trên phong cách cơ sở ban đầu của anh, vừa không chỉ có khí chất mà còn hùng vĩ, các fans đều rất chờ mong muốn biết MV sẽ trông như thế nào; 《 Cố Tình 》và 《 Niệm Niệm 》 là những chủ đề về tình yêu mà anh rất ít khi sáng tác, bài trước viết về nỗi đau và tình yêu thầm kín, bài sau là một ca khúc ngọt ngào về tình yêu đôi lứa lâu dài; 《 Con HẻmHẻm Nhỏ 》 là anh em của《 Khách Tha Hương 》, nghe nói Nhiếp Hâm lấy quê nhà của anh làm bối cảnh, sưu tầm tư liệu từ cuộc sống mà viết ra.
Năm ca khúc chỉ vừa được tuyên bố 10 phút, số lượng bình luận đã vượt qua con số 100, và số lượng bình luận vẫn liên tục tăng nhanh một cách đáng kinh ngạc.
Rất ít người đủ dũng khí để có thể phát hành 5 đĩa đơn trong cùng một ngày. Mỗi một đĩa đơn trong số năm đĩa đều có chất lượng rất cao —— Nhiếp Hâm và nhân viên công tác đã tốn rất nhiều thời gian và công sức để tạo nên một album hoàn mỹ như vậy.
Một số nhà phê bình về âm nhạc trên Weibo đã đưa ra nhận xét của riêng họ về mỗi bài hát của anh, tổng kết lại, Nhiếp Hâm tiến bộ rất nhiều. Anh ngây thơ ngày nào đã trở nên trưởng thành hơn rất nhiều, ngay cả sáng tác lời bài hát cũng đã trở nên điêu luyện.
Trong năm bài hát, Uyển Tú thích nhất là《 Khách Tha Hương 》 và 《 Con Hẻm Nhỏ 》, hai bài hát này chứa nỗi nhớ nhà cùng tình yêu quê hương, nó gợi lên những ký ức về quê hương của cô.
Cô rất tò mò cảnh quay của MV sẽ được quay trong hẻm nhỏ do Nhiếp Hâm viết hay là dựa theo miêu tả mà mô phỏng lại —— cô hy vọng nên tôn trọng ca khúc, đến quê nhà của Nhiếp Hâm tìm được hẻm nhỏ kia. Chỉ như vậy, mới đúng với cảm giác trong trí nhớ của anh.
Cô chỉ cần một lần là nghe xong cả 5 bài hát trong ngày hôm nay, thật là đại no nhĩ phúc, quá đủ nghiện. Mỗi một bài hát cô đều nghiêm túc viết lại cảm nhận của chính bản thân cô và đăng nó trong phần bình luận, giống như đang mong đợi anh sẽ nhìn thấy nó, dù trên Weibo có rất nhiều ý kiến. Rất nhiều người xem xong đều “dâng lên đầu gối của chính mình”, cảm thấy lời giải thích của cô rất toàn diện và dễ hiểu. Fans đã nói chuyện với cô thời gian trước đó hiện tại càng thêm ấn tượng với cô —— đúng là một người hâm mộ có cả tài năng lần ngoại hình! Nhìn thấy dòng chữ miêu tả này Uyển Tú dở khóc dở cười, đây đều là những cảm nhận chân thật nhất của cô, không phải là đang khoe khoang về học thức. Hơn nữa, nếu nói về diện mạo của họ thì trọng điểm của nó không phải là vấn đề về ngoại hình.
Nhiếp Hâm vừa mới phát hành album lại bắt có ý tưởng sáng tác mới—— anh luôn bận rộn như vậy, một khi có cảm hứng liền lập tức ghi lại, nếu anh gặp khó khăn khi không có linh anh sẽ không thể viết ra được —— cũng giống như các tác giả mất đi cảm hứng vậy.
Bài hát anh muốn viết ra lần này có liên quan tới tâm trạng của anh, sau nhiều lần chỉnh sửa thì lời bài hát đã thể hiện được bốn loại cảm xúc là bối rối, hoang mang, cảm động, kiên nhẫn, giai điệu nghe buồn như chưa từng có. Lucy nghe thử bản được anh gửi tới, nghi hoặc anh có bị gì đó kích thích hay không: “Anh là ca sĩ dân ca, hay là hoàng tử si tình?” Vốn dĩ cô đã không đồng ý với việc phát hành 《 Cố Tình 》 và 《 Niệm Niệm 》, là Nhiếp Hâm nói muốn thay đổi phong cách của mình để xem phản ứng của fans như thế nào nên cô mới miễn cưỡng cho qua, kết quả nhận được nhiều lời khen ngợi ngoài ý muốn, nhưng Lucy cảm thấy cũng có khả năng là bởi vì fans yêu ai yêu cả đường đi, cho nên không thèm để ý phong cách trong ca khúc đã thay đổi.
Nếu lần này Nhiếp Hâm lại cho ra mắt một bản tình ca khác, thân phận ca sĩ dân ca của anh sợ là một đi không trở lại. Nhưng Nhiếp Hâm không cảm thấy lo sợ gì, anh chỉ đơn giản là viết ra những ý tưởng của bản thân vào trong bài nhạc, như vậy âm nhạc cũng thêm phần mới mẻ, nếu chỉ một mực theo ý thị trường, thì ước nguyện làm ca sĩ ban đầu của anh cũng sẽ không còn.
Lucy đại biểu cho rất nhiều mặt của công ty, cô ấy không đồng ý, bài hát này sẽ không thể phát hành. Lại thêm một lần nói không được, tâm tình của Nhiếp Hâm cực kém. Các bài hát của anh không phải là những món hàng trưng bày cho ai muốn mua là mua — nếu trải qua nhiều lần động tay thì nó đã không còn là tác phẩm do chính anh tạo ra nữa rồi.
Sau khi tâm lý trải qua một loạt suy nghĩ, anh nhớ tới hôm nay muốn nói với Nhiếp An về chuyện của Uyển Tú, hỏi cô nên làm như thế nào, nhưng bây giờ anh muốn hỏi ý kiến của cô về bài hát không được xem trọng này:
“Chị, chị hiện tại rảnh không? Em có chuyện muốn hỏi”
Nhiếp Hâm có công việc đặc thù, Nhiếp An và cha mẹ đều biết rõ điều này, ngày thường đều là cô chủ động gọi điện thoại, còn Nhiếp Hâm chỉ ngẫu nhiên mới gọi điện thoại thăm hỏi một tiếng. Hôm qua vừa mới nói chuyện điện thoại xong, hôm nay lại làm sao vậy? Hiếm khi Nhiếp An nghe thấy giọng nói nghiêm túc này của anh, nghĩ thầm chắc sẽ không xảy chuyện gì lớn đâu, vì thế đi đến nơi an tĩnh: “Chị rảnh, em nói đi chị nghe đang nghe đây.”
“Chị.” Nhiếp Hâm đỡ trán, “Chị nói…… Nếu chuyện em kiên trì không được người ta coi trọng ủng hộ, em nên từ bỏ, hay nên đi hết con đường đó?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nhiếp Hâm ít khi tỏ ra bối rối như vậy, anh phải hỏi tới người chị là cô thì chứng tỏ tình hình đã không mấy lạc quan.
Nhiếp Hâm nói sơ qua về chuyện xảy ra hôm nay, Nhiếp An nghe xong cảm thấy Lucy và em trai đều có suy nghĩ của riêng mình, nhưng vì khác nhau nên khó giải quyết. Cô biết hôm nay anh ra năm bài hát mới, cũng vì anh đột nhiên chuyển đổi phong cách nên Lucy mới cảm thấy lo lắng, điều này cô không quá ngạc nhiên cho lắm.
“A hâm, em nghe chị nói,” Nhiếp An muốn anh ổn định lại cảm xúc, “Chị hiểu được cách làm của Lucy, đương nhiên chuyện em muốn làm âm nhạc cho riêng mình cũng là đúng.”
Điều này cô cũng suy nghĩ giống họ, nhưng khúc mắc ở chỗ hai người này ai cũng có ý kiến riêng và không ai chịu nhường ai.
“Vì vậy chị nghĩ, em thử đem ca khúc đó khôi phục lại thành phong cách dân ca nhưng vẫn truyền đạt ý nghĩa ban đầu của nó. Em lui một bước, nói không chừng Lucy cũng sẽ cho em mặt mũi đó.” Nhiếp An hiểu rõ sự kiên trì của Nhiếp Hâm, nhưng anh không thể quá tùy hứng, cuộc sống còn có rất nhiều lúc không thể tự mình giúp đỡ cho bản thân, tốt nhất là “bạn nhường tôi nhịn” như vậy mới có kết quả tốt, nếu không sẽ là tình huống tiến thoái lưỡng nan, Nhiếp Hâm còn có thể thoả hiệp như vậy đã xem như kết quả không tồi, hiện tại chỉ còn xem Lucy quyết định như thế nào nữa thôi.
Nghe Nhiếp An nói xong, buồn bực trong lòng cũng đã biến mất. Kỳ thật anh cũng nghĩ như Nhiếp An, chỉ là nhất thời khó khăn thôi.
Nói chuyện với Nhiếp An xong, anh tìm Lucy thương lượng lại một lần nữa, thấy Nhiếp Hâm lần đầu hạ thấp bản thân, Lucy cuối cùng đồng ý —— cô cũng không phải không cho Nhiếp Hâm tự do làm nhạc, nhưng tự do cũng phải có giới hạn, rốt cuộc anh hiện tại là ca sĩ dân ca, lại hát tình ca, có chút chẳng ra gì cả. Anh có thể khoác chiếc áo ca sĩ dân ca, hát bài tình ca do anh viết, như vậy không có vấn đề gì.
Cô nói gì Nhiếp Hâm đều đồng ý nhưng trong lòng lại không đồng ý —— chuyện này chẳng khác gì treo đầu dê bán thịt chó! Nhưng hiện tại anh chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của Lucy.
Ca khúc mới tốn gần khoảng một tuần thì hoàn thành, nhưng gần đây tần suất ra ca khúc mới quá cao, cho nên hẹn sau này mới ra mắt, đây cũng là lời phía sau.