Editor: Chi
Beta: Hduyen
Fans hâm mộ không biết rằng sự kiện này người xem qua không chỉ có ban tổ chức, bởi vì cuối cùng để thu âm VCR với người hâm mộ, cho nên Nhiếp Hâm cũng có quyền lựa chọn.
Có rất nhiều người gửi tác phẩm đến, sau khi nhân viên trong ban tổ chức sàng lọc xong, có hơn 100 bản được đưa đến tay anh.
Nhiếp Hâm không để ý đến những thứ này, vốn định để trợ lý giúp anh lựa chọn, nhưng trợ lý nghe xong đột nhiên a một tiếng, Nhiếp Hâm hỏi: “Sao vậy, có vấn đề gì không?“
Trợ lý tháo tai nghe xuống và nói: “Tôi phát hiện ra fan gửi tác phẩm này hình như là người hát chung với anh hồi trước.”
Động tác trên tay Nhiếp Hâm chậm lại, tiến tới nghe, làm bộ lơ đãng hỏi: “Thật không?”
Trợ lý đọc tài liệu mà ban tổ chức gửi cùng tác phẩm, rất ngạc nhiên: “Đại Đại, thật sự là cô ấy.”
Nhiếp Hâm lúc này mới đi tới, cầm lấy tai nghe của trợ lý, giọng nói quen thuộc của Uyển Tú truyền vào tai, chính mình cũng không phát hiện trên mặt đã tràn đầy ôn nhu.
Trợ lý nhìn người đàn ông trước mắt tản ra ánh sáng mê người nói: “Đại Đại, lần trước tôi ở trạm B thấy có fan cắt video hai người…” Xong rồi, tại sao lại nói ra! Trợ lý ảo não không thôi —— Đại Đại nhà cô tuy rằng không cao lãnh như trên mạng nói, nhưng cũng không thích nhìn thấy những thứ này, sẽ cảm thấy phiền phức. Nhưng cô rất nhanh đã phát hiện mình lo lắng vô ích, bởi vì cô nhìn thấy Nhiếp Hâm cũng không có khó chịu như mình nghĩ, ngược lại, còn có thể nói là có hứng thú?
Quả nhiên —— “Ừm? Cho tôi xem.” Phản ứng của Niếp Hâm thật đúng là khiến người ta kinh ngạc —— trước kia cậu ấy rất ít quan tâm fan cắt video gì về cậu ấy, chứ đừng nói đến việc sẽ làm cho anh thấy phản cảm việc CP.
Trợ lý kiềm chế tâm tình kích động mở trạm B ra, trong lúc đó còn lo lắng Đại Đại sẽ nhìn thấy những video cô hay xem hằng ngày, quả thực xấu hổ không chịu nổi.
Nhiếp Hâm trực tiếp bỏ qua hình ảnh được rendering* bởi bộ lọc màu hồng và nhạc nền ngọt ngào nhẹ nhàng, chỉ chú ý tới người trong hình. Từ khi phát hiện tâm ý của mình đối với Uyển Tú, ký ức ngày đó không ngừng tái hiện trong đầu anh, anh đã vô cùng quen thuộc với tất cả các chi tiết trong video này.
Một giây cô sẽ sững sờ, một giây cô sẽ nhìn mình, một giây cô sẽ đỏ mặt… Anh nhớ rất rõ.
Sau khi xem video, trợ lý nhận thấy tâm tình của Niếp Hâm ngày càng tốt hơn, đột nhiên phát hiện ra rằng Đại Đại giống như trở thành một người khác. Cô cẩn thận hỏi: “Đại Đại, anh vẫn tiếp tục làm việc sao?”
“Làm việc?” Nhiếp Hâm cảm thấy bây giờ nên tìm người cắt video, thêm một thùng gia đình vui vẻ vào bữa tối của người đó. Hiện tại thiếu trước, chờ về sau đoạn tình cảm này nở hoa kết trái, nhất định sẽ bổ sung.
Anh nghe bài của Uyển Tú gửi thêm một lần nữa, rồi nói với trợ lý: “Chọn cô ấy.”
Trợ lý nhìn vào hơn 50 tác phẩm khác và nói, “Chỉ có cô ấy? Còn nhiều bài như vậy, đều chưa nghe xong?”. Này còn chưa nghe xong đã bị loại, fans mà biết được sự thật chắc khóc gần chết đi.
Nhiếp Hâm: “Lần trước cô ấy từng hợp tác với tôi, cũng khá quen thuộc, hơn nữa lời chúc phúc của cô ấy cũng không tệ. Những người không được chọn này, tôi sẽ có giải thưởng an ủi khác, không sao đâu.”
Trong nháy mắt trợ lý thấy rất cảm động —— Đại Đại đúng là cưng chiều fans.
Nhiếp Hâm nói giải thưởng an ủi chính là ảnh ký tên. Anh rất ít khi lấy danh nghĩa của mình tặng mấy thứ này, bình thường đều là khi một số nhà tài trợ và công ty có hợp tác, dùng điều này để hấp dẫn fan hâm mộ, lần đầu xin lỗi fans anh cũng chỉ có thể làm điều này để an ủi fans.
Nguyên nhân chọn Uyển Tú chủ yếu chính là tư tâm của mình, anh quá muốn gặp cô, rất nhiều chuyện, cũng chỉ có gặp mặt mới có cơ hội nói. Nếu có nhiều cơ hội như vậy thì tốt rồi. Nhiếp Hâm ký tên, nhưng lại suy nghĩ sâu xa.
Sau khi cùng ban tổ chức chọn ra Uyển Tú, Lucy biết được Nhiếp Hâm chọn fan hồi trước, nhận thấy lần này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Nhưng cô không ngăn cản – miễn là anh không làm ra chuyện bất thường là được. Đến nỗi về sau hai người có thể đến được với nhau hay không, cũng không phải mình có thể định đoạt.
Uyển Tú nhận được tin nhắn thông báo của ban tổ chức cùng nhau thu âm VCR liền hóa đá ngay tại chỗ – đây thật sự không phải là trùng hợp ngẫu nhiên đúng không? Vận may của mình bùng nổ đến một mức độ nhất định rồi đúng không? Cô thuộc loại nhiều năm sau, vận may của mình cạn kiệt quá mức mình phải sống một cuộc sống bất an, nghèo nàn.
Cô vẫn không yên tâm về tin nhắn của ban tổ chức, sau khi nhận được câu trả lời chính xác mới dám tin tưởng, mình thật sự thật sự được chọn. Về việc sắp xếp thu âm, ban tổ chức đã cho Uyển Tú phương thức liên lạc của trợ lý Nhiếp Hâm, để các cô tự giao tiếp phối hợp.
Uyển Tú đưa số Wechat cho trợ lý Nhiếp Hâm, lấy lý do làm bạn để đưa: “Cùng Đại Đại thu âm lời chúc phúc VCR” những lời này nhìn quá rất kỳ quái, nhưng do số từ bị hạn chế nên không có cách nào để biểu đạt rõ ràng.
Qua hơn nửa giờ, trợ lý xác nhận yêu cầu của Uyển Tú.
“Tôi đã thông qua yêu cầu xác minh bạn bè của bạn và bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện”
“Xin chào, tôi là Lý Uyển Tú. Ban tổ chức đã liên hệ với tôi hôm nay và nói rằng tôi có thể cùng Đại Đại thu âm VCR, đây là thật đúng không?” Uyển Tú cảm thấy mình vẫn nên bảo đảm tuyệt đối không có sơ hở thì tốt hơn.
“Đúng vậy, nếu không tại sao bọn họ lại cho cô wechat của tôi đây? Hơn nữa, cô là người tôi đã chọn.” Trợ lý được Niếp Hâm dặn dò qua, ngàn vạn lần không thể bại lộ sự thật là anh chọn, cho nên cô chỉ có thể làm người đảm đương giải quyết dứt khoát việc này.
“Thật không, cám ơn cô.” Nhưng mà Uyển Tú vẫn đang suy nghĩ, khi trợ lý nghe những tác phẩm đóng góp này, Nhiếp Hâm sẽ ở bên cạnh cùng nghe sao? Bất quá cô cũng cảm thấy không có khả năng, nhiều tác phẩm đóng góp như vậy, ai nấy nghe cũng không thể không mệt mỏi. Cho nên lần này, cũng chỉ là trùng hợp đi. Vậy thì mình thật sự có thể cân nhắc đi mua vé số…
“Thời gian được ấn định là bắt đầu lúc 10 giờ sáng thứ Bảy này, thu âm tại chi nhánh của đài phát thanh. Cô có thuận tiện không?”. Trợ lý nhìn lịch trình của Nhiếp Hâm, một ngày thứ bảy không có công việc, lại suy xét đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hai người, 10 giờ là một khoảng thời gian tương đối thích hợp.
“Có thể có thể, tôi không có vấn đề.” Uyển Tú đã sắp xếp xong —— buổi sáng đi thu âm VCR, buổi chiều chạy về mở cửa hàng.
“Được, vậy cứ quyết định như vậy đi.” Trợ lý đánh dấu thu âm VCR lời chúc thi đại học vào thứ Bảy lúc 10:00.
Chi nhánh của đài phát thanh nằm ở thành phố K, điều này cũng tạo cho Uyển Tú không ít tiện lợi. Cô kiểm tra tuyến đường trước và thấy nó không cách xa nhà lắm, có chuyến xe buýt đi thẳng đến đó.
Cô và Ngôn Nghiên nói chuyện lần này được chọn, Ngôn Nghiên cũng cảm thấy vận khí của Uyển Tú tốt đến khó tin: “Bất quá một khi đã như vậy, cậu cứ đi thôi, cơ hội không thể mất a. Còn có thể tặng Uyển Ái một lời chúc thi tốt mà cậu viết cho em ấy, cũng khá tốt.”
Uyển Tú cũng nghĩ như vậy, nên mới tham gia hoạt động này. Nhưng chỉ sợ lúc thu âm cùng Nhiếp Hâm thì mình lại khẩn trương rồi làm sai, gây thêm phiền toái cho nhân viên.
Đối với việc này, Ngôn Nghiên lại nhìn nhận khác: “Cậu và anh ấy từng lên sân khấu, cũng từng gửi tin nhắn cậu hát cho anh ấy, lần này không cần đối diện với khán giả trên sân khấu, chỉ cần nói vài câu với màn ảnh là tốt rồi, có gì phải lo lắng chứ? ”
Cũng đúng, nhiều chuyện lớn mật như vậy đều đã làm qua, chuyện này cũng không có gì to tát.
Vẫn là Ngôn Nghiên nhìn thấu, Uyển Tú càng ngày càng cảm thấy mình không thể rời khỏi cô ấy, mỗi một lần nếu không phải có cô ấy ở bên cạnh mình, vì mình bày mưu tính kế, một mình mình khẳng định không thể kiên trì đến hiện tại. Cô rất muốn làm cho cô ấy một cái gì đó: “Chờ tớ thu âm xong, cậu cùng Từ Duệ đến nhà tớ ăn cơm đi. ”
“Được a! Tớ muốn ăn sườn chua ngọt, đùi gà chiên, mì Dương Xuân—— “Ngôn Nghiên không thể chờ đợi được đồ ăn.
“Được được được, đều nghe lời cậu.” Điều khiến Ngôn Nghiên vui vẻ chính là có đồ ăn ngon, đây cũng là chuyện tốt nhất Uyển Tú có thể làm cho cô ấy.
Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào thứ Bảy này. Trong lòng Uyển Tú cùng Nhiếp Hâm đều tràn ngập chờ mong đối phương.