Trong khung giờ vàng quảng cáo lúc 8 giờ, mẹ Lý nhìn thấy đoạn VCR do Uyển Tú và Nhiếp Hâm ghi hình để chúc phúc cho kỳ thi tuyển sinh đại học, vội vàng gọi Nhiếp An đang ôn tập trong phòng ra xem. Hai người trong TV rất thân thiết, cả hai đều tươi cười, cuối cùng Uyển Tú còn bổ sung thêm một câu: “Trên đây, cũng hy vọng em gái Tiểu Ái của tôi cũng thật cố gắng trong kỳ thì này, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi..
Uyển Ái xem xong thì không khỏi kinh ngạc, nói với mẹ Lý: “Mẹ ơi, con muốn gọi cho chị cả.”
Mẹ Lý đưa điện thoại cho Uyển Ái trong vô thức. Bà ấy vẫn chưa hiểu làm sao con gái lớn nhà mình lại được lên TV.
Uyển Ái cầm điện thoại, tìm tên của Uyển Tú trong danh bạ rồi gọi.
“Alo? Mẹ à, có chuyện gì vậy?” Uyển Tú hơi sững sờ khi nhận được cuộc gọi từ mẹ, Mẹ rất ít khi gọi cho cô, gần đây cũng chưa đến ngày ngày cô phải về nhà.
“Chị cả, là em.” Uyển Ái thở dài, vào phòng đóng cửa lại.
“Tiểu Ái?” Uyển Tú nghĩ thầm chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó với em ấy, vì Uyển Ái hiếm khi gọi điện cho cô.
“Chị cả… chị sao lại…mang chuyện này ra nói.” Giọng điệu của Uyển Ái có vẻ rất lo lắng, đến mức cô còn không nhận ra rằng chị của mình, một người bình thường, đang ở trên TV.
“Ý em là em đã nhìn thấy đoạn VCR đó rồi?” Uyển Tú với vẻ mặt không thể tin được, vốn dĩ cô muốn gọi điện báo cho Tiểu Ái trước, dù sao cũng chưa có sự cho phép của em ấy đã gửi bản thảo đi, sau đó cũng có chút áy náy. Cô nghĩ rằng nó chỉ được đăng trên Weibo, nhưng không ngờ rằng ứng dụng radio thực sự đã đưa VCR lên TV!
“Vâng, mẹ vừa thấy thì gọi em ra ngoài xem.” Uyển Ái nói: “Cũng may sự chú ý của bà ấy không phải là những gì chị nói… Chị, chị suýt chút nữa đã cho em ra khỏi nhà.”
“Tiểu Ái … Là lỗi của chị khi không nói trước với em, này … Chị …” Uyển Tú nghĩ thầm lần này do mình hồ đồ, biết mình việc mình làm là không đúng, thế nên cũng không nói gì thêm.
Uyển Ái đỡ trán: “Em không sao, em sợ anh ấy không vui. Chị quá tự cao.” Ngộ nhỡ anh ấy cho rằng mình được nuông chiều mà kiêu ngạo thì làm sao bây giờ…
“Uyển Ái, nếu cậu ấy nhìn thấy, hãy nói xin lỗi hộ chị.” Uyển Tú nghe qua một vài miêu tả của Uyển Ái đối với cậu ấy, trong lòng hình thành một bóng dáng mơ hồ.
“Này, chắc là … không sao đâu. Nhưng làm thế nào mà chị có thể quay VCR này với Nhiếp Hâm vậy?” Cô biết rằng Uyển Tú đã mở một hiệu sách của riêng mình, nhưng cô chưa bao giờ nghe nói về mối liên hệ của chị mình với ngành giải trí.
“Chuyện này… là một câu chuyện dài.” Để không làm mất thời gian của cô, Uyển Tú đã nói sơ qua, nghe xong Uyển Ái cảm thấy cô ấy đã xem hết cuốn tiểu thuyết “Nữ chủ một đường đu idol, cuối cùng theo đuổi được nam thần, trở thành người chiến thắng trong cuộc sống”.
“Chị cả.” Ngay khi Uyển Tú nghĩ rằng Uyển Ái có thể đọc hết một cuốn sách trong lúc nghe cô kể, Uyển Ái đột nhiên kêu cô.
“Chị nghĩ gì? Chị nghĩ như thế nào?” Cô có vài suy nghĩ.
“Chị …” Uyển Tú không nói nên lời.
“Em hy vọng chị có thể gặp người mình thích và không bị tổn thương lần nữa.” Cô đã nghe nói một chút về chuyện của Tân Triết, và cô cảm thấy rất khinh thường một người đàn ông không có trách nhiệm như vậy.
Rõ ràng là bản thân mới nếm trải tình yêu lần đầu, nhưng khi tự nói ra, con bé giống như một cao thủ tình trường đầy lão luyện. Uyển Tú nín cười, nhưng cô phải thừa nhận rằng những gì Uyển Ái nói là kết quả mà cô hằng mong muốn.
“Tiểu Ái, chị hiểu rồi. Chuyện này chị nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ, không để mọi người lo lắng. Em cũng phải ngoan nhé”. Uyển Ái còn nhỏ, chưa gặp nhiều loại người, không biết người đó có thể giao phó một đời hay không, cô nhất định phải nhắc nhớ con bé một phen.
“Vâng, em biết rồi.” Uyển Ái không nói điều trong lòng cho chị biết. Ngay từ đầu cô đã nghĩ thông suốt hết rồi, thế nên mới một lòng một dạ muốn cùng anh ấy cố gắng.
“Vậy thì em đi ôn tập đi, chỉ còn mấy ngày nữa thôi đấy, cố gắng lên.” Còn một tuần nữa là cô em út đi thi, thân là chị cả, cô cảm thấy thời gian trôi nhanh quá.
“Vâng, chị chờ… chờ tin vui của bọn em.” Uyển Ái cúp máy trước không cho Uyển Tú cơ hội để nói thêm điều gì.
Phù – vừa rồi cô nói, như thể đang lên kế hoạch cho tương lai. Dù người bên kia không phải là anh ấy nhưng cô vẫn cảm thấy ngại ngùng.
*
Sau khi nói chuyện với Uyển Ái, Uyển Tú đăng nhập vào Weibo và thấy Weibo chính thức của đài APP đã phát hành VCR. Bởi vì Weibo của cô không còn là tài khoản cá nhân, nên không được tag, chẳng trách cô hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ là Nhiếp Hâm hoặc Tiểu Duyên, tại sao họ không nói với mình? Dù bận rộn đến đâu, họ cũng nên có một thông báo thời gian với cô một tiếng cứ.
Khi cô mở WeChat, cuộc trò chuyện giữa Nhiếp Hâm và cô vẫn dừng lại vào buổi trưa của ngày ghi hình, Tiểu Duyên cũng không nói bất cứ điều gì với cô. Nếu không thực sự trải qua ngày đó, cô có thể tưởng rằng mình đã nằm mơ mấy tháng rồi.
Cô đã không xem vòng bạn bè trong vài ngày, bây giờ mở WeChat lên, tiện thể xem một ít. Sau quét đi quét lại, cô thấy một avatar và chỉ có hai chữ: “Đau đầu.”
Là của Nhiếp Hâm, đăng lúc lúc 11 giờ đêm qua – lúc đó cô đã rơi vào trạng thái ngủ say và hoàn toàn không biết gì.
Cô không biết bây giờ anh thế nào, cô có nên hỏi một chút không? Trong chốc lát, lòng quan tâm đã chiến thắng sự rụt rè. Cô mở cửa sổ tin nhắn, xóa xóa sửa sửa hỏi: “Bây giờ anh vẫn còn đau đầu sao?”
*
Cùng lúc đó, Nhiếp Hâm và Lucy đang thảo luận về việc lựa chọn nhân vật nữ chính của MV. Vốn dĩ muốn để hai MV đẩy xuống quay cuối cùng, nhưng công ty đã cân nhắc yêu cầu của Nhiếp Hâm về việc toàn bộ cảnh trong “Người Tha Hương” và “Ngõ Nhó” cần phải đến thành phố L để quay, vì vậy việc quay “Cứ” và “Niệm Niệm”đã được xếp lịch trình hàng ngày.
“Trình Điệp thì sao? Nhân khí của cô ấy rất tốt, hơn nữa hình tượng cô ngọt, rất thích hợp với <Niệm Niệm>.” Lucy nhìn chồng ảnh trong tay và chọn ra tiểu hoa mới nổi- Trình Điệp. Gần đây có một bộ phim cổ trang, Trình Điệp là nữ 2. Cô có ngoại hình đẹp, tính cách đáng yêu, rất được khán giả yêu thích.
Nhiếp Hâm lại cau mày. “Niệm Niệm” nói về hạnh phúc bình dị và ấm áp của những cặp đôi yêu xa bình thường, có lẽ vai diễn của Trình Điệp đã ăn sâu vào lòng người quá nhiều nên theo anh, anh thấy nếu diễn trong MV thì khó thể thoát vai.
Thấy Nhiếp Hâm không tỏ thái độ, Lucy bèn hỏi: “Vậy thì cậu có ứng cử viên nào tốt không?” Tóm lại không thể nào lại là cô fan đó được, đã nhiều lần đến rồi, cô nhắm một mắt mở một mắt chứ không phải dung túng.
. Khi Nhiếp Hâm viết hai bản tình ca này, ít nhiều cũng có một chút bóng dáng của Uyển Tú, đối với anh, Uyển Tú là ứng cử viên thích hợp nhất, nhưng anh cũng biết rằng anh không thể nhắc đến cô quá nhiều.
“… Vậy thì hãy thử Trình Điệp.” Chỉ thử mới biết được, nếu như có thể chứng minh bản thân anh nhìn lầm rồi, vậy Trình Điệp kia cũng dựa vào năng lực để nói chuyện.
Lucy nhìn anh đầy nghi ngờ, an bài hết tất cả.
Nhiếp Hâm có thể nhìn ra trong ánh mắt kia ẩn chứa những gì, nhưng anh chỉ có thể cười gượng, nếu anh muốn hành động dưới mắt cọp, thì phải cẩn thận để không rơi vào miệng cọp, rồi ngay cả hài cốt cũng không còn.
*
Nghe thấy tiếng điện thoại rung, anh mở ra xem, cuối cùng cũng nhận được sự quan tâm như mong muốn.
Dù đó là một cách làm ngu ngốc nhưng ít nhất vẫn có hiệu quả. Nhiếp Hâm cảm thấy việc anh không xóa bỏ dòng trạng thái đó là đúng, nếu không Uyển Tú đã không gửi tin nhắn cho anh.
“Sau khi nghỉ ngơi tôi đã đỡ hơn rồi, cảm ơn.” Anh cảm thấy sau khi Uyển Tú nhận được câu trả lời “không có gì” của anh, sẽ không còn lời nào nữa, nhưng ai ngờ——
“Có phải do nghỉ ngơi không đủ không?” Uyển Tú vội vàng gõ chữ, “Anh không cần đến bệnh viện kiểm tra sao? Đau đầu không phải là nhỏ, anh nhất định phải chú ý.”
Nhiếp Hâm thấy được sự lo lắng của cô trong lời nói, khiến anh không thể yên tâm thoải mái tiếp nhận, vì vậy không nhịn được muốn thú nhận mọi chuyện. Nhưng khi những lời nói ra đến môi thì anh lại nuốt xuống – nếu thú nhận thì chẳng phải mọi chuyện sẽ bại lộ sao, và những sắp xếp của anh từ trước tới nay còn có ý nghĩa gì nữa.
Thời cơ chưa chín mùi nên anh chỉ có thể tiếp tục giấu cô.
“Được rồi, tôi sẽ chú ý hơn, cảm ơn.” Và tôi xin lỗi. Nhiếp Hâm thầm nghĩ.
Uyển Tú thở dài, công việc của một ngôi sao thực sự rất mệt mỏi, một khi đã bận rộn thì không thể nghỉ ngơi thật tốt. Trong những năm qua, có thể có một bệnh gì đó khiến cơ thể anh không khỏe. Hy vọng rằng đó chỉ là một cơn đau đầu do không nghỉ ngơi tốt, không phải một số vấn đề lớn khác.
*
Khi đang chuẩn bị đi rửa mặt, cô thấy một tin nhắn chưa đọc hiện lên trên điện thoại của cô.
Đây là lần đầu tiên cô mở ra sau khi gửi nó, trong nháy mắt những bình luận ùn ùn kéo đến bao chùm lên cô. Lần này có những bình luận không mấy thiện cảm: “Chuyện này rất mờ ám, người phụ nữ này là ai, sao anh ấy lại làm việc với cô ta?”
“Lần trước nhìn thấy cô ta với gương mặt trong sáng, tôi nghĩ không phải đến nỗi nào, không ngờ là một con điế* cái đầy mưu mô”,
“Quả nhiên, không chỉ có mình tôi thấy như vậy.”
Uyển Tú xem xong vẻ mặt trắng bệch. Cô cũng chỉ gửi bản thảo như bao fan khác nhưng lại may mắn được chọn, sao lại bị hàng nghìn người chỉ trích? Cô đã làm gì sai sao? Cô đặt tay lên ngực tự hỏi. Không có.
Lần đầu tiên bị bạo lực mạng, cô lập tức không còn buồn ngủ nữa. Cô chỉ nghe nói về một số sự cố do bạo lực mạng gây ra trước đây, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng điều này sẽ xảy ra với mình. Mặc dù bây giờ chỉ là công kích bằng lời nói, nhưng cô cũng biết rằng những lời nói này ngược lại sẽ biến thành lời vu khống thậm chí còn khủng khiếp hơn.
Cô không muốn giải thích, bởi vì không cần giải thích. Cô không cần phải sợ, bởi vì cô không có tội. Cô sẽ thực hiện các biện pháp để bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình trước khi mọi thứ vượt quá tầm tay – thế giới này không thể nhượng bộ trước những anh hùng bàn phím.
Sau đó, cô xem các bình luận và thấy rằng có một số người hâm mộ cũng ủng hộ cô, nói rằng họ sẽ giúp báo cáo đám antifan này đó.
Vậy những người nói những lời đó không nhất định phải là fan sao? Dường như Uyển Tú đã hiểu ra một chút, một số là antifan chuyên cos fan. Với sự giúp đỡ của những người hâm mộ đó, rất nhiều bình luận khó coi đã được xóa sạch.
Cô đã đăng một bài viết mới để giải thích tất cả những điều này và cảm ơn những người hâm mộ tốt bụng đó.
“Xin chào mọi người, tôi là Lý Uyển Tú. Tôi rất may mắn khi được làm việc với Đại Đại* cho sự kiện này. Không ngờ bị tấn công, cũng chưa từng nghĩ sẽ đáp trả, nên tôi chỉ định chờ cho cơn bão qua đi. May mắn thay, có các bảo bối nhỏ đã giúp tôi tố cáo. Tôi viết bài này để bày tỏ sự cảm ơn các bạn. Tất cả chúng ta đều vì thích Đại Đại mà tụ họp. Câu nói “Fan làm, Idol chịu” chắc hẳn cũng không xa lạ gì với chúng ta. Mong mọi người hãy quan tâm đến thần tượng của mình và đừng làm điều gì ảnh hưởng đến hình ảnh của thần tượng chúng ta”.
*: một cách nói khác khi nhắc đến thần tượng của mình.
Từ khi tiến vào vòng fans tới nay, cô rất ít khi nói chuyện, cũng chưa bao giờ mặt nặng mày nhẹ với bất kỳ ai. Nếu người ta không chạm vào ranh giới cuối cùng của cô, cô sẽ không nói chuyện một cách trịnh trọng với bên ngoài như thế.
Sau khi đăng bài lên, cô tắt ứng dụng và đi rửa mặt. Vốn cô còn đang lo mình sẽ mất ngủ, nhưng những chuyện phiền lòng đêm nay không thể để nó tồn đọng sáng mai, sẽ ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của cô. Nghĩ đến đây, cơn buồn ngủ đến nhanh hơn rất nhiều.