Beta: Hduyen
Nhiếp An không định nói cho Nhiếp Hâm biết thật ra cô và Uyển Tú đã quen biết nhau từ lâu, không những thế hai người còn là bạn tốt của nhau.
Nhưng khi thấy Uyển Tú bị quân đen* chửi bới, vu khống dưới phần bình luận của chương trình vậy mà cô ấy không hề nhắc một câu nào về chuyện này với cô, thật đau lòng mà.
*quân đen: là thuật ngữ trong cờ vây ý chỉ quân cờ màu đen, tiếng lóng ý chỉ những thanh niên hay cào phím chửi bới người khác.
Khó trách khi cô đưa ra đề nghị muốn nghe tiết mục của cô ấy thì Uyển Tú lại do dự, bây giờ cô mới hiểu được ___ có lẽ là sợ cô hiểu lầm rằng cô ấy xấu xa như những gì đám quân đen kia nói, thậm chí là tệ hơn.
Cũng may cô ấy không vì những chuyện đó mà chán nản, tủi thân, trái lại là dũng cảm đối mặt với những tin đồn thất thiệt đó và có kế hoạch cho bản thân mình.
Nghe xong nguyên nhân hậu quả, Nhiếp An nói với Nhiếp Hâm rằng cô cảm thấy sợ hãi, vì chính bản thân cô đã từng trải qua bạo lực mạng.
Nếu cô ấy ở cùng mình, thì chắc chắn sẽ vấp phải rất nhiều chỉ trích và những lời bịa đặt không đáng có. Nhiếp An để ý đến cảm nhận của Nhiếp Hâm hỏi:
“Em sẽ bỏ qua cho cô ấy vì chuyện này sao?”
Nếu anh từ bỏ tình yêu chỉ bởi những lời khua môi múa mép của người khác thì cũng không cần thiết phải bắt đầu đâu.
Nhiếp Hâm hiểu được ẩn ý của cô, anh nói: “Cảm ơn chị vì đã nói cho em biết điều này, yên tâm đi anh sẽ xử lý tốt chuyện này.” Tuy cô lảng tránh đi vấn đề nhưng không có ý phủ nhận.
Từ bỏ? Đã làm đến bước này rồi thì không có khả năng, chỉ cần cô ấy đồng ý anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cô.
*
Lần thứ hai đến chi nhánh đài phát thanh, Uyển Tú đã rất quen thuộc, dựa vào chỉ dẫn của cấp trên, đã tìm được vị trí văn phòng một cách dễ dàng.
Tại văn phòng.
Uyển Tú gõ cửa, cô đẩy cửa vào khi nghe được một tiếng “mời vào”, nhìn thấy một người phụ nữ với mái tóc ngắn, vẻ mặt nghiêm túc ngồi sau bàn làm việc – là giám đốc điều hành cấp cao.
Cấp trên ngẩng đầu nhìn cô: “Lý Uyển Tú?”
Uyển Tú gật đầu, ánh mắt dò xét này khiến cô cảm thấy căng thẳng, không được tự nhiên mà đứng thẳng người.
Thấy cô không được tự nhiên, vị giám đốc điều hành này nhanh chóng thu lại ánh mắt đứng dậy vươn tay phải về phía cô: “Tôi là Đàm Lộ”
“Xin chào.” Uyển Tú cũng vội vàng vươn tay.
“Đừng căng thẳng cứ thoải mái đi, đây là bản hợp đồng.” Đàm lộ lấy bản hợp đồng đã được chuẩn bị sẵn đưa cho cô.
Uyển Tú xem xét một chút, lúc đang xem đến phần nội dung, cô ngây ngẩn cả người, hỏi Đàm Lộ: “Cái này… là chuyện gì vậy?”
“À” Đàm Lộ nhìn cô rồi chỉ vào một chỗ khác trên bản hợp đồng: Trong thời gian ký kết hợp đồng Uyển Tú cũng sẽ tham gia vào các hoạt động của đài phát thanh, hay nói cách khác cô sẽ trở thành nhân viên của chi nhánh.
Đàm Lộ nói: “Là như vậy, lần trước cô cùng Nhiếp Hâm quay VCR chủ đề ‘Chúc mừng kỳ thi đại học’ tôi đã xem qua, nó nhận được phản hồi rất tốt, cho nên lần này tôi mong muốn cô gia nhập vào đoàn đội của chúng tôi, không chỉ dừng lại ở việc dẫn chương trình dành cho cá nhân, mà còn có cơ hội tham gia vào các chương trình của đài khác.”
Mất một lúc để Uyển Tú có thể hiểu hết được những lời đó, cô hỏi: “Ý là tôi sẽ làm người dẫn chương trình phỏng vấn các khách mời nổi tiếng, nhưng không lộ mặt?”
Làm cô nghĩ tới lần đó Nhiếp Hâm tiếp nhận chương trình phỏng vấn.
Đàm Lộ mỉm cười: “Đúng vậy, cô nói đúng hướng rồi đấy.”
Uyển Tú chậm chạp nói: “Có thể cho tôi suy nghĩ một chút được không? Hay là, dự án lần trước có hợp đồng?”
Đàm Lộ nói: “Không liên quan, cô cứ suy nghĩ cho kĩ rồi trả lời, hợp đồng không bao gồm khoản này ở dưới.” Đàm Lộ chuẩn bị hai bản hợp đồng để cho Uyển Tú lựa chọn.
Uyển Tú thấy Đàm Lộ bỏ ra nhiều công sức như vậy chỉ vì lựa chọn của mình, có chút tò mò mà hỏi:
“Tôi muốn hỏi một chút, tại ….tại sao lại quan tâm đến tôi nhiều như vậy?”
Đàm Lộ không hề bất ngờ trước câu hỏi của cô: “Bởi vì tôi tin tưởng cô nhất định sẽ làm được.”
Một câu rất đơn giản, không hề nói cho có lệ. Nhìn biểu cảm cảm của Đàm Lộ không giống như đang đùa ___ với thân phận của cô ấy thì cũng chẳng cần phải làm ra trò đùa như vậy.
Trên đời này có nhiều người như vậy, có bao nhiêu người có thể được phát hiện ra bởi con mắt tinh tường? Bây giờ cô đã gặp được Bá Nhạc* của mình, nếu bỏ lỡ có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
* Bá Lạc/ Bá Nhạc: (người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Lạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể).
Uyển Tú biết bản thân chẳng có lí do gì để từ chối đãi ngộ tốt như vậy nữa, nhưng điều cô lo lắng bây giờ là việc đi ghi hình sẽ trùng với thời gian mở cửa hiệu sách.
Vốn dĩ việc đi ghi hình sau khi cửa hàng đóng cửa đã là bất đắc dĩ, bây giờ nếu phải đến chi nhánh ghi hình, thì giờ làm việc của hiệu sách sẽ không thể ổn định được.
Đàm Lộ thấy Uyển Tú vẫn chưa thể đưa ra quyết định liền hỏi: “Có chuyện gì khó xử sao?”
Uyển Tú ngượng ngùng cười: “Là thế này, tôi có mở một hiệu sách, mà tôi lại là người duy nhất trông coi cửa hàng, nên sợ rằng nếu phải đến công ty ghi hình thì cửa hàng sẽ phải đóng cửa, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh.”
Đây đúng là một vấn đề không nhỏ. Đàm Lộ suy nghĩ rồi nói: “Sao cô không tuyển thêm nhân viên trông coi cửa hàng, như vậy thì có thể yên tâm ra ngoài.”
Uyển Tú cũng muốn, nhưng lúc mở cửa hàng đã dùng 2/3 số tiền tiết kiệm, bây giờ tiền trong tay đã đủ để mua thêm một cửa hàng khác, nếu chi tiền lương cho nhân viên, vậy sẽ phải dùng đến số tiền đó, cô không đợi được.
Uyển Tú giải thích đơn giản vài câu về tình trạng hiện tại của bản thân, hy vọng rằng Đàm Lộ có thể thông cảm cho cô có lòng mà không có sức.
Đương nhiên Đàm Lộ biết chuyện này trong nhất thời không hề dễ giải quyết, cho nên cũng không thúc giục cô, định sẽ phối hợp thời gian cùng cô, nhưng người phỏng vấn đâu phải người thường sao có thể chờ đợi người dẫn chương trình.
“Không sao đâu, cô cứ đem hợp đồng về nghĩ cho kĩ rồi hãy tới đây.” cho cô thời gian suy nghĩ, dù kết quả có như thế nào thì vẫn tốt hơn là bỏ qua cô.
“Được, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận, xin lỗi hôm nay đã làm phiền cô rồi.” Uyển Tú cúi đầu xin lỗi.
“Không sao đâu, tôi chờ cô.” Đàm Lộ cười tiễn cô ra cửa.
Trên đường trở về nhớ tới mình và Ngôn Nghiên rất lâu rồi không liên lạc, cô muốn hỏi cô ấy về điều khoản mới thêm trong hợp đồng.
Câu trả lời của Ngôn Nghiên và Đàm Lộ chẳng khác nhau là mấy, đều khuyên cô thuê một nhân viên về trông coi cửa hàng, như vậy hiệu sách vẫn có thể kinh doanh như bình thường, còn cô có thể yên tâm đến công ty ghi hình.
Ngôn Nghiên còn nói: “Hơn nữa, đâu phải ngày nào cậu cũng phải đi, vậy thì cậu có thể tự trông coi cửa hàng những lúc không phải đi, còn khi cậu đi ghi hình thì để cho nhân viên trông coi, như vậy bọn họ cũng cảm thấy thoải mái.”
Uyển Tú ngẫm nghĩ thời gian làm việc linh hoạt như vậy, cũng tương đương với việc sắp xếp lịch học của trường đại học, sẽ luôn có thời gian rảnh.
“Cậu có thể tiết kiệm tiền lương bằng cách tự trông coi cửa hàng, cộng thêm tiền lương công ty, vậy thì việc mua cửa hàng chỉ là chuyện ngày một ngày hai thôi Uyển Tú.” Ngôn Nghiên càng nói càng hưng phấn.
Lúc này cô bỗng nói bằng giọng mũi: “Ngôn Nghiên.”
“Ôi, sao cậu lại khóc vậy?” Ngôn Nghiên có chút bối rối.
“Ngôn Nghiên mình xin lỗi, mỗi lần tìm đến cậu thì đều đem phiền phức đến.” Uyển Tú hít hít mũi: “Đã rất lâu, rất lâu rồi mình không quan tâm gì đến cậu.”
“Ui trời, có gì đâu, vốn dĩ cậu rất bận mà, sắp tới càng bận, bản thân cậu còn chưa lo được đã lo lắng cho mình, thì làm sao mà sống? Đừng lo mình có Từ Thụy chăm sóc rồi, à cậu và Nhiếp Hâm thế nào rồi?”
Âm thanh phía trước vẫn ổn, nhưng càng về sau âm thanh càng nhỏ lại, có lẽ vì ngại nhắc đến cái tên Nhiếp Hâm này ở nơi công cộng.
Uyển Tú thật sự phục Ngôn Nghiên, nói chuyện mà cô ấy còn quan tâm tới chuyện tình cảm của mình, nói cho cô ấy biết tình cảnh hiện tại của mình như thế nào:
“Bọn mình vẫn chưa xác định, mình muốn đợi thêm một chút, sợ xảy ra điều gì đó ngoài ý muốn.”
Đầu dây bên kia bỗng im lặng, Ngôn Nghiên chỉ cần nghĩ tới mối quan hệ giữa Uyển Tú và Tân Triết liền cảm thấy tức giận.
“Ngoan, có tin tốt gì mình sẽ nói cho cậu biết đầu tiên, được không.”
Uyển Tú biết chỉ cần dỗ dành thì Ngôn Nghiên sẽ vui vẻ.
“Được rồi, mình đợi tin vui từ cậu, hồng bao thật to và uống rượu mừng.” tiếng cười của Ngôn Nghiên truyền đến.
Uyển Tú ngẩng đầu lên nhìn trời ___ cô gái này không chỉ thay đổi cảm xúc rất nhanh mà suy nghĩ cũng đi quá xa rồi.
Trên xe buýt, âm thanh thông báo sắp đến trạm vang lên, Uyển Tú nói rằng cô sắp phải xuống xe, Ngôn Nghiên lập tức bảo cô khi về đến nhà thì gọi cho cô ấy, phải nhận được cuộc gọi của Uyển Tú thì mới tắt điện thoại.
Trong lòng Uyển Tú Ngập tràn ấm áp, cô và Ngôn Nghiên không chỉ là bạn tốt mà còn giống như người thân trong gia đình. Mặc dù trông cô ấy giống như một đứa trẻ, nhưng thật ra người được chăm sóc lại là cô. Những gì cô làm cho Ngôn Nghiên chẳng là gì so với những lúc cô gặp khó khăn thì Ngôn Nghiên luôn cho cô những lời khuyên, giải pháp chân thành và tốt nhất. Đã rất nhiều lần cô nghĩ rằng mình thật may mắn khi gặp được một người bạn tốt như vậy.
Uyển Tú thầm cầu nguyện cho Ngôn Nghiên luôn là ánh mặt trời mãi mãi tươi sáng không ưu phiền.