Editor: Withafan
Beta: Thỏ
Đêm hôm qua, Uyển Tú nghe Nhiếp Hâm hát mà chìm vào giấc ngủ, toàn bộ danh sách đều là bài hát của anh, danh sách được phát lặp đi lặp lại mãi.
Sáng hôm sau thức dậy, điện thoại vẫn còn vang lên tiếng ca của anh, nhưng khi ngủ, tai nghe đã tự rơi ra từ bao giờ, nếu không có lẽ cô đã nghe anh hát suốt cả đêm, có khi còn làm ảnh hưởng đến thính lực nữa.
Uyển Tú rút tai nghe ra, để tiếng hát vang vọng ra ngoài. Khắp phòng đều là tiếng hát ấm áp của Nhiếp Hâm.
Ca từ, giai điệu bài hát của anh đều rất văn vẻ và tươi mát, dù là nghe vào lúc nào cũng đều rất hợp với hoàn cảnh.
———–
Uyển Tú rửa mặt sạch sẽ rồi ăn một bữa sáng đơn giản, sau đó cô ngồi ở bàn làm việc, lên mạng tìm thông báo tuyển dụng. Khoảng thời gian trước, cô thường xuyên bị cấp trên ngang nhiên quấy rối, còn không có người nói một lời giúp cô. Có rất nhiều đồng nghiệp nữ cũng từng trải qua chuyện này, nhưng họ đều tức giận mà không dám nói ra. Trong cơn tức giận, Uyển Tú đã lập tức xin nghỉ việc. Đến bây giờ cô cũng không quên ánh mắt dâm đãng của tên sếp đó, ông ta luôn cố ý hay vô ý “ám chỉ”.
Cho dù cô không thể làm loại người này chịu trừng phạt, thì ít ra bản thân cũng nên né tránh.
Uyển Tú đã nóng nảy xin nghỉ việc, mất đi nguồn kinh tế, việc này làm cô rất đau đầu.
Trong nhất thời cô khó mà tìm được một công việc…Xã hội hiện nay càng ngày càng đề cao yêu cầu về bằng cấp, có một số nghiên cứu sinh đã không tìm được công việc, thì càng không cần phải nói đến một người tốt nghiệp đại học bình thường như Uyển Tú.
Trước kia cô vẫn luôn nghĩ là mình may mắn lắm mới tìm được công việc kia, nhưng sau sự kiện này, cô lại nghĩ có lẽ mình được thông báo tuyển dụng vào công ty cũng là vì cấp trên đã sớm chú ý đến cô. Đúng là càng nghĩ càng thấy khủng khiếp, Uyển Tú cảm thấy cả người đều rất khó chịu.
Cô ngồi trước máy tính cả ngày, nhưng vẫn không có thu hoạch gì. Không phải không đúng chuyên môn thì cũng là quá xa nhà, còn có thời gian làm việc rất dài. Với một người làm việc và nghỉ ngơi có quy luật như Uyển Tú thì đúng là không thể làm được.
Uyển Tú khẽ duỗi người, ngáp một cái. Có lẽ do tối qua thức khuya, nên hôm nay chưa đến trưa đã thấy mệt mỏi rồi. Cô đành làm vài món đơn giản rồi ăn một chén cơm tẻ.
Trước khi ngủ trưa, Uyển Tú nhận được tin nhắn của bạn thân Ngôn Nghiên, nói là chiều nay cùng đi shopping. Uyển Tú gửi về một chữ “Được”, sau đó hẹn đồng hồ báo thức rồi đi ngủ trưa.
————–
Tiếng chuông đánh thức Uyển Tú chiều hôm nay chính là bài hát của Nhiếp Hâm. Uyển Tú cảm thấy quá điên cuồng, gần như chỉ nghe bài hát của anh, nhìn ảnh của anh. Người này như có mặt ở mọi góc mọi nơi trong đời sống của cô, cho dù cô chưa từng tận mắt nhìn thấy anh.
Uyển Tú trang điểm đơn giản rồi đi ra cửa. Trên đường đi kẹt xe rất lâu, xung quanh là tiếng kêu la ồn ào, ồn ào đến mức làm cô thấy rất phiền lòng. Vì thế cô đã đeo tai nghe lên, ngăn chặn tất cả tiếng ồn bên ngoài kia.
Giọng hát của Nhiếp Hâm đã nhanh chóng xoa dịu cảm xúc của cô, từng câu từng chữ tạo nên những gợn sóng trong lòng cô.
Nói cũng lạ, trước kia cô chưa bao giờ hâm mộ, thậm chí có thể nói là điên cuồng một ngôi sao nào như vậy. Nhiếp Hâm là người đầu tiên, xưa nay chưa từng có. Bởi vì anh, cuộc sống của cô trong hai ngày nay đã không theo quy luật như trước đây. Cuộc sống trước đây của cô như hũ nút.
Với bài hát của Nhiếp Hâm làm cô chuyển hướng chú ý, Uyển Tú cảm thấy con đường thông thoáng hơn nhiều, cô nhanh chóng đến lối vào của trung tâm mua sắm.
Vừa xuống xe, Uyển Tú đã thấy Ngôn Nghiên đang nhìn loanh quanh chờ cô, vì thế cô vẫy tay nói: “Ngôn Nghiên, tớ ở chỗ này!”
Ngôn Nghiên nghe vậy, vội vàng đi đến: “Uyến Tú, sao cậu đến trễ vậy!”
Uyển Tú cười xin lỗi: “Tớ đi rất sớm, nhưng kẹt xe quá nên…”
Cũng may Ngôn Nghiên không phải là người có yêu cầu nghiêm khắc về thời gian, cô ấy chỉ là không có kiên nhẫn chờ đợi mà thôi. Cô ấy khoác tay Uyển Tú, giả vờ hung dữ nói: “Không được có lần sau đó!”
Uyển Tú bật cười: “Được được, tớ biết rồi, Ngôn Nghiên công trúa!”
“Là công chúa, không phải công trúa! Dù sao cậu cũng là tài nữ ngành phát thanh, có thể nói chuẩn không thế!” Ngôn Nghiên, người có bệnh ám ảnh cưỡng chế nhìn cô với vẻ không hài lòng.
“Bởi vì *công trúa mới ngạo kiều. Chứ cậu nhìn cậu xem, có chỗ nào giống công chúa không?” Uyển Tú nói có sách mách có chứng.
*Công trúa ngạo kiều: Theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc là chỉ cô gái trong ngoài không giống nhau, vì che giấu vẻ thẹn thùng mà giả vờ kiêu căng cao ngạo.
“Hừ!” Lần nào trêu chọc nhau Ngôn Nghiên cũng không thắng Uyển Tú, nên cô ấy không muốn nói gì nữa.
“Được rồi. Không phải cậu nói muốn đi shopping sao, chúng ta mau đi thôi!” Uyển Tú dỗ Ngôn Nghiên như dỗ một đứa bé giận hờn vô cớ. Cho dù cô biết Ngôn Nghiên chỉ đang đùa với cô, sẽ không thật sự giận cô.
Ngôn nghiên nghe được lời này thì như quên hết mọi chuyện, cô ấy kéo Uyển Tú đi vào trung tâm mua sắm.
Con nghiện mua sắm Ngôn Nghiên vừa thấy kiểu dáng mới là nhấc chân không nổi. Cô ấy thử một đống đồ rồi để Uyển Tú tư vấn, quyết định ra thứ mình vừa lòng nhất để mua.
Một tiếng sau, Uyển Tú cảm thấy mình đã không còn sức lực đi dạo nữa, vì thế cô hỏi Ngôn Nghiê: “Chúng ta có thể đi ăn cơm trước không?”
Ngôn Nghiên vẫn không thấy mệt mỏi, nháy mắt cô ấy đã đi vào một cửa hàng. Uyển Tú đành lắc đầu theo cô ấy đi vào.
Đi vào cô mới nhận ra đây là cửa hàng thời trang nam, cô ngẩng đầu nhìn trời: Bây giờ đến phiên Ngôn Nghiên mua đồ cho bạn trai.
“Uyển Tú, Uyển Tú, cậu lại xem cái này thế nào?” Ngôn Nghiên vui vẻ lấy một bộ quần áo xuống, đưa cho Uyển Tú nhìn xem.
Đó là một cái áo dệt kim màu xám nhạt, sờ chất liệu cảm thấy rất thoải mái. Nếu bên trong mặc thêm cái áo sơ mi màu trắng nữa thì đúng là dáng vẻ của chàng trai ấm áp. Nhưng cô từng gặp bạn trai Từ Duệ của Ngôn Nghiên vài lần rồi, anh ta rõ ràng không phải phong cách này, những bộ đồ vận động thích hợp với anh ta hơn.
Trong nháy mắt, trong đầu Uyển Tú chợt hiện lên một bóng người. Nếu anh ấy mặc bộ quần áo này thì nhất định sẽ rất đẹp trai….. Sao thế này, sao cô lại nghĩ đến Nhiếp Hâm? Uyển Tú xoa trán, mau chóng vứt bỏ suy nghĩ này.
Uyển Tú nói rõ cái nhìn của mình cho Ngôn Nghiên. Ngôn Nghiên nghe xong cũng cảm thấy có lý, cô ấy treo quần áo trở lại, ngượng ngùng gãi đầu nói: “Đúng vậy. Lúc đầu tớ chỉ thấy nó thật đẹp, kết quả lại quên đây không phải style của Từ Duệ.”
Uyển Tú bất lực vỗ trán: “Cậu như vậy thì chắc hẳn Từ Duệ đã rất vất vả.”
“Tớ làm sao? Từ Duệ vất vả gì nào?” Ngôn Nghiên lại không thích những lời này.
“Cậu như thiểu năng trí tuệ nhiều năm, anh ta thì không rời bỏ cậu.” Uyển Tú đúng là không nói cho người ta tức chết thì không chịu dừng lại. Nhưng cô chỉ làm vậy với bạn bè thân nhất mà thôi.
Ngôn Nghiên nghe vậy lập tức đấm nhẹ vào ngực cô: “Uyển Tú, cậu đúng là đồng đội heo, chuyên môn bẫy đồng đội!”
Uyển Tú nhìn gương mặt tức giận như muốn hộc máu của cô ấy, không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Được rồi, được rồi. Cậu còn muốn xem nữa không? Nếu không thì chúng ta đi tìm nơi nào ăn đi.”
Ngôn Nghiên như bỗng chốc không còn hứng thú đi dạo nữa, nên cô ấy gật đầu nói: “Vậy được rồi. Hôm nay cứ vậy thôi, mấy ngày nữa chúng ta lại đi tiếp.”
“Còn đi nữa à?” Uyển Tú cảm thấy mình chẳng còn thiết sống nữa. Sao cô lại quên lúc còn học đại học, Ngôn Nghiên đã là con nghiện mua sắm chứ! Bời vì gần đây trạng thái sinh hoạt của cô quá xuống cấp, cho nên Ngôn Nghiên vừa hẹn là cô đã đến, nghĩ vừa lúc giải tỏa một chút. Kết quả thói quen này của Ngôn Nghiên đúng là không hề thay đổi, ngược lại nó còn có vẻ “càng thêm trầm trọng” hơn!
“Được…Được thôi.” Thấy Ngôn Nghiên trông mong nhìn mình, Uyển Tú thật sự không nói nên lời từ chối, chi bằng cứ đồng ý rồi tính tiếp.
“Tốt quá! Vậy bây giờ chúng ta tìm chỗ ăn đi!” Ngôn Nghiên vung tay lên. Uyển Tú như trút được gánh nặng, cô vội đuổi theo, vì lấp đầy bụng mà tràn đầy năng lượng.
Ngôn Nghiên tìm một nhà hàng buffet BBQ, dựa theo khẩu vị của Uyển Tú và mình mà chọn đủ loại thịt xiên, chả viên, món ăn kèm và nước sốt. Sau đó nhờ người phụ vị nướng giúp.
Nhìn đồ ăn xèo xèo tỏa nhiệt, tuy vừa rồi mua sắm không hề thấy đói, nhưng Ngôn Nghiên vẫn không thể không nuốt nước miếng.
Uyển Tú nhìn mà buồn cười không thôi: “Cậu nhìn cậu xem, là đói bụng đúng không.”
Ngôn Nghiên nói: “Đấy là vì đến giờ cơm rồi. Còn vừa rồi cậu nói là mấy giờ, giờ đó đương nhiên phải đi mua sắm rồi!”
Được rồi, được rồi. Cô thật sự rất muốn cố gắng, nhưng lại không có cách nào đối phó Ngôn Nghiên. Cô ấy luôn có lý lẽ của riêng mình, Uyển Tú nói không lại. Trừ khi Ngôn Nghiên nói thật sự sai quá sai, Uyển Tú mới có thể không tốn công tốn sức thuyết phục cô ấy.
Thật ra cách ở chung của hai người bọn cô chính là như thế, hai ba ngày lại cãi nhau, nhưng thật sự cãi nhau lại chưa có lần nào. Các cô đều hiểu rõ tính tình của nhau hơn người thân của đối phương, có đủ niềm tin với đối phương, tin tưởng đối phương sẽ không phản bội mình cũng sẽ không làm việc có lỗi với mình.
——————
Thức ăn nhanh chóng được nấu chín, Ngôn Nghiên giúp Uyển Tú lấy một vài xiên thịt trên đĩa, rưới một chút nước sốt cay ngọt cho cô, mọi thứ làm xong rồi mới bắt đầu tự tay chuẩn bị cho mình. Ngôn Nghiên cảm thấy trước mắt mình hơi nóng, cô không biết đó là hơi nóng từ thịt nướng hay là gì nữa.
Cứ như vậy, các cô vừa ăn vừa trò chuyện với nhau, kết thúc bữa tối trong tiếng cười rôm rả của Ngôn Nghiên. Sau khi ăn uống no say, Ngôn Nghiên đề nghị đi dạo. Uyển Tú cũng gật đầu đồng ý, vừa lúc cô cũng hơi no.
Gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, Uyển Tú cảm thấy hai cánh tay trần trụi bên ngoài bị gió thổi đến tê tái, cô thầm rùng mình. Ngôn Nghiên thấy vậy, yên lặng lấy từ trong túi xách ra một cái áo khoác dệt kim hở cổ, rồi khoác lên người Uyển Tú.
Uyển Tú nhìn cô ấy với vẻ khó hiểu. Ngôn Nghiêm nghiêm túc nói: “Tớ sợ cậu bị cảm. Áo này vẫn chưa cắt nhãn đâu, may là nhìn không thấy. Nhưng cậu phải trả áo lại cho tớ đó.”
Uyển Tú bật cười: “Được, cảm ơn cậu!”
Ngôn Nghiên được nước lấn tới nói: “Tớ có phải người yêu cậu nhất không?”
Uyển Tú càng cười lớn hơn: “Đúng đúng đúng, vậy nếu Từ Duệ tìm tớ thì phải làm sao đây?”
“Từ Duệ…Không sao đâu, có cho anh ấy cũng không có gan đó!” Ngôn Nghiên đã đong đo cẩn thận vị trí của hai người.
“……..” Uyển Tú cảm thấy có chút thương hại cho Từ Duệ.
Bất tri bất giác, họ đã đến khu chung cư của Uyển Tú. Nhưng nhà Ngôn Nghiên là ở ngã tư đường tiếp theo, còn phải đi một đoạn dài nữa mới đến.
Uyển Tú thúc giục: “Cậu mau về đi, trễ thế này không an toàn.”
“Không sao đâu, đến lúc đó tớ sẽ gọi điện bảo Từ Duệ xuống đón tớ.”
“À…Được.” Uyển Tú quên mất, hai người họ đã sống cùng nhau cách đây một thời gian.
Ngôn Nghiên đã biết chuyện Uyển Tú chia tay. Lời cô ấy vừa nói có làm cô nhớ đến bạn trai cũ không? Vì thế cô ấy vội chuyển đề tài: “Được rồi, cậu mau về đi. Khi đến nơi thì nhớ gọi điện thông báo cho nhau đấy.”
Uyển Tú vẫy tay với cô ấy, nói “được” rồi đi vào khu chung cư.
Sau khi về đến nhà, Uyển Tú gọi điện thông báo cho Ngôn Nghiên. Ngôn Nghiên nói Từ Duệ đã đón cô ấy, thế nên cô cũng yên tâm mà cúp điện thoại.
Cô nằm trên ghế sofa mềm mại, mở bài 《 Cuối mùa thu 》của Nhiếp Hâm. Giai điệu dịu dàng như nước giải tỏa cơn mệt mỏi cả ngày nay của cô. Cô dần thả lỏng trong giọng hát nồng nàn lôi cuốn như rượu vang đỏ của anh…
Không biết cô chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Khi tỉnh lại, trên người cô vẫn còn khoác cái áo dệt kim hở cổ Ngôn Nghiên đưa cho. Uyển Tú nhìn chiếc áo theo phong cách đáng yêu mà mình chọn cho cô ấy, bỗng cảm thấy có chút không thích. Sau đó cô cởi áo ra, gập lại gọn gàng, để vào túi, nhủ thầm mấy ngày nữa trả lại cô ấy.
Thấy đã đến giờ ngủ như mọi khi, cô khẽ duỗi người đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó lên giường ngủ đúng giờ. Ngủ một giấc thật ngon, tất cả mệt mỏi sẽ đều tan biến, một ngày mới tốt đẹp sẽ đến.