Editor: Thỏ
Beta: Chanh
Dù đã nhắc nhở bản thân không nên suy nghĩ quá nhiều nhưng Uyển Tú vẫn phải mất một lúc mới có thể bình tĩnh. Một lúc lâu sau, cô nhắn cho anh một câu: “You worth it”. Gửi xong cô ngừng đọc tin nhắn, trực tiếp thoát khỏi weibo.
Cô nằm thẳng đơ trên giường, nhớ mọi thứ về anh trong những ngày qua, cảm thấy vô cùng may mắn và kì diệu. Cô có thể được anh chọn tham gia buổi liveshow, cùng anh song ca còn vì chuyện này mà lên hot search, bài viết được anh share lại, còn được nhắn tin riêng với anh. Tất cả như hiện ra trước mắt, cô nghi ngờ đó chỉ là giấc mộng hão huyền bởi vì nó quá không thực tế. Nhưng khi Ngôn Nghiên nhéo cô, cảm giác đau đớn đó không thể là giả, tất cả những điều này đều là sự thật. Nhưng tại sao cô lại có cảm giác lo được lo mất thế này?
Cuối cùng cô không nhịn được lại mở weibo, nhìn câu cô gửi “You worth it”. Màn hình hiển thị đối phương đã đọc nhưng cô không nhận được hồi âm. Uyển Tú thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có chút hụt hẫng. Không phải mới vừa cùng nhau nhắn tin sao, tại sao đột nhiên không trả lời. Nhưng cô cũng có thể hiểu với sự nổi tiếng hiện tại của Nhiếp Hâm, công việc nhất định rất nhiều. Có thể dành thời gian cùng cô nói chuyện nhiều như thế đã là rất khó rồi, bản thân nên cảm thấy hài lòng thay vì phàn nàn mới đúng. Nghĩ về điều này, cô tự trách mình quá tham lam. Cô biết một khi trao đi quá nhiều ngọt ngào, cô sẽ thực sự quên đi mình là fan hâm mộ và không lo ngại gì.
Sau khi cô ngừng nghĩ về việc này, Uyển Tú bình tĩnh suy nghĩ về công việc. Hai ngày trước do buổi liveshow nên đã gác qua một bên, giờ nhớ lại càng thêm đau đầu. Làm sao đây, trong một lúc đi đâu tìm việc làm phù hợp với bản thân?
Cô đành phải gọi cho Ngôn Nghiên, muốn nghe lời khuyên của cô ấy.
Ngôn Nghiên nghĩ gần đây số lần Uyển Tú gọi cho cô phải bằng hai ba tuần trước cộng lại, cô hỏi: “Lại có chuyện gì với Uyển Tú của tớ vậy?”
Lúc trước Uyển Tú đã nói với cô ấy về việc từ chức của mình, nên bây giờ cô hỏi thẳng: “Cậu nói, tớ có thể tìm công việc gì? Tớ tìm rất nhiều nhưng đều không phù hợp, sầu chết tớ rồi.”
Ngôn Nghiên nghĩ một lúc, hỏi: “Uyển Tú, cậu có nghĩ đến việc tự kinh doanh chưa?”
“Cái gì? Tớ không được đâu.” Uyển Tú nghe đến kinh doanh đầu càng đau hơn, đâu phải Ngôn Nghiên không biết toán học là khuyết điểm của cô, kinh doanh còn không phải sẽ thua lỗ sao.
Ngôn Nghiên nghiêm túc nói: “Không phải đầu tư mạo hiểm như cậu nghĩ, chỉ là đề nghị cậu mở một cửa hàng, bán gì cũng được miễn là giá thị trường tốt là được.”
Hử? Đề xuất của Ngôn Nghiên rất khả thi, Uyển Tú cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
“Chẳng hạn như cửa hàng quần áo, cửa hàng làm đẹp, cửa hàng làm bánh.” Ngôn Nghiên tiếp tục nói.
Uyển Tú lóe lên một suy nghĩ, nói: “Tớ mở tiệm sách thì sao?”
Ngôn Nghiên nghe xong cũng cảm thấy có thể. Uyển Tú được mệnh danh là tài nữ của CLB Radio bởi tài năng xuất chúng, rất nhiều tiết mục phát thanh đều do cô ấy viết. Cô ấy còn có những hiểu biết riêng về sách nên việc bán sách cho khách hàng không thành vấn đề.
Uyển Tú nói: “Vậy trước tiên quyết định vậy đi, tớ bây giờ phải nghĩ xem mở tiệm ở chỗ nào, thiết kế và trang trí như thế nào?”
Ngôn Nghiên cũng đang chuẩn bị cho công việc mới, vì vậy cô ấy nói: “Tớ cũng bận rồi, cậu quyết định xong rồi nói cho tớ.”
Uyển Tú đồng ý rồi cúp điện thoại, bắt đầu nghĩ về cách mở cửa tiệm.
Trước hết, cô cần phải nói cho bố mẹ về việc này, họ vẫn chưa biết chuyện cô nghỉ việc. Nếu cô tiền trảm hậu tấu* sợ họ sẽ lo lắng.
(*Tiền trảm hậu tấu: Làm trước rồi mới báo)
Cô gọi điện thoại về nhà, bố Lý là người bắt máy.
“Bố à, con là Uyển Tú.” Bố mẹ Lý đã già rồi, nếu đầu bên kia không nói tên thì sẽ không rõ là ai.
“Uyển Tú à, gần đây công việc có bận không, sức khỏe như thế nào, có nghỉ ngơi tốt không?” Bố Lý ân cần hỏi.
Quả nhiên là hỏi đến công việc… Uyển Tú cắn môi, thành thật trả lời: “Bố, công việc xảy ra chút chuyện, con xin nghỉ việc rồi. Bây giờ con muốn mở tiệm sách, bố thấy thế nào?”
Nghe tin Uyển Tú nghỉ việc, bố Lý im lặng một hồi lâu, sau đó nói: “Con lớn rồi, làm việc phải biết tự lượng sức mình. Bố mẹ không cần con phải đại phú đại quý*, chỉ hy vọng con có thể bình an vô sự.”
(*Đại phú đại quý: Giàu có)
Uyển Tú nghe thấy mũi cay cay, tiếp tục trả lời, sau đó nghe bố Lý hỏi có muốn nói chuyện với mẹ Lý không.
“Tất nhiên là muốn, con rất nhớ mọi người.”
Vì thế, Uyển Tú nghe bố Lý gọi mẹ Lý đến nghe điện thoại, sau đó giọng mẹ Lý truyền vào tai cô.
“Con gái à, khi nào con mới có thể về nhà một chuyến, Uyển Ái nói nhớ con.” Mẹ Lý chỉ nói Uyển Ái nhớ cô nhưng Uyển Tú biết họ cũng vậy.
Uyển Tú hít hít, nói: “Dạ vâng, sắp đến ngày 1/5 con sẽ về thăm mọi người. Gần đây thời tiết biến đổi thất thường, mọi người phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
Mẹ Lý nói cô yên tâm, lại dặn dò mấy câu giống bố Lý vừa nãy, nói Uyển Ái vẫn chưa đi học về, đợi chừng nào về sẽ gọi lại cho cô, sau đó cúp máy.
Uyển Tú với sự ủng hộ của gia đình, đương nhiên phải làm tốt việc quan trọng này.
Cô đã hỏi thăm các bạn học cũ, những người đang làm trong các ngành liên quan và được nhiều lời khuyên, kinh nghiệm hữu ích để cô có định hướng rõ ràng hơn cho việc mở cửa tiệm.
Cô bắt đầu tất bật cho tiệm sách của mình, chọn địa điểm, tìm nhân viên, mua tài liệu… Đúng vào thời điểm nóng nhất trong mùa hè, cô không còn làm việc trong văn phòng có điều hòa như trước, chỉ có thể chạy bôn ba dưới trời nắng gắt để chuẩn bị. Vì là việc bản thân muốn làm nên không cảm thấy mệt chỉ mong chờ thành quả.
Hai ngày cuối tuần, Ngôn Nghiên không ở nhà nghỉ ngơi hay đi hẹn hò với Từ Duệ. Thay vào đó cô phụ giúp chỉ dẫn Uyển Tú, thỉnh thoảng còn giúp cô chuẩn bị cơm nước. Đặc biệt là Từ Duệ, trực tiếp làm lao động miễn phí.
Uyển Tú nhìn hai người họ dành thời gian cuối tuần quý báu cho tiệm sách của mình, trong lòng cảm thấy áy náy. Vì vậy đến cửa hàng trà sữa gần đó để mua loại yêu thích nhất của hai người, rồi đặt vào trong tay họ.
Ngôn Nghiên thích ngọt còn Từ Diệu thích cà phê đắng, cả hai yêu nhau cũng vừa khéo là bổ sung.
Ngôn Nghiên nhìn cửa hàng đang từng bước hoàn thành, nói với Uyển Tú: “Đợi đến ngày khai trương, tớ nhất định đến ủng hộ.”
Uyển Tú nói: “Tớ sẽ không chọn ngày làm việc, cậu quá bận.”
Ngôn Nghiên xua tay: “Cái này có gì đâu, đến ủng hộ cho Uyển Tú nhà tớ là điều nên làm mà!” Nói xong cô ấy chọc tay Từ Duệ, Từ Duệ cũng cười: “Đúng vậy, tôi sẽ gọi thêm mấy người bạn đến để ủng hộ cửa tiệm của cô.”
Mặc dù Uyển Tú biết rằng bạn bè của Từ Duệ đa số là vận động viên, họ hiếm khi tiếp xúc với sách. Nhưng cô cũng không từ chối, suy cho cùng đây là tâm ý của anh, dù sao đi nữa có những người bạn như vậy đối với cô đã nguồn ủng hộ đáng quý.
Đối với chuyện này, ngoài nói cảm ơn rất nhiều, giúp họ làm chút việc, thì cô không biết mình có thể làm gì.
Sau hơn nửa tháng nỗ lực chăm chỉ, tiệm sách của Uyển Tú đã được đổi mới hoàn toàn. Tiệm sách nằm trong khu phố thương mại phồn hoa, giá thuê tuy không rẻ nhưng chỉ cần kinh doanh tốt thì việc mua lại cửa tiệm chỉ là vấn đề thời gian. Uyển Tú hy vọng rằng ngày này sẽ đến càng sớm càng tốt, cô muốn hiệu sách hoàn toàn là của riêng mình.
Vào ngày chính thức khai trương, Ngôn Nghiên và Từ Duệ đều không thất hứa, không những thế mà còn đưa một nhóm bạn đến cùng, cũng có hứng thú vào trong xem qua.
Tầm nhìn và thiết kế của Uyển Tú rất tốt, giấy dán tường trong tiệm sách có màu xanh tươi mát hợp mắt. Không bước vào sẽ nghĩ rằng không gian không lớn, nhưng khi vào trong sẽ thấy bên trong có rất nhiều giá sách cao, mỗi giá sách đều được đặt cẩn thận theo danh mục sách rất tiện lợi cho khách hàng lựa chọn theo mục đích. Hơn nữa luôn có một cuốn sách được mở niêm phong trong một lô cùng một cuốn. Điều này khác biệt so với những tiệm sách khác, sợ có người đọc xong sẽ không mua, như vậy sẽ tốn kém quá nhiều. Nhưng Uyển Tú không quan tâm lắm đến điều đó, cô cho rằng chỉ cần khách hàng đủ yêu thích, họ sẽ mua sau khi đọc cuốn sách.
Ngoài ra, Uyển Tú cũng đặt một số văn phòng phẩm ở quầy thanh toán, vì có một trường tiểu học cách phố thương mại không xa. Bọn trẻ luôn đi ngang qua phố thương mại trên đường về nhà, còn cô mở tiệm sách duy nhất trên phố thương mại, biết đâu nhờ vậy sẽ có nhiều khách hơn.
Ngôn Nghiên thật sự không ngờ Uyển Tú vốn không có kiến thức kinh doanh lại có thể đạt được trình độ này, có thể đoán trước được tiệm sách của Uyển Tú sẽ sớm trở thành một cảnh đẹp trên phố thương mại.
Bạn bè của Từ Duệ hết lời khen ngợi, họ cũng mua một vài cuốn sách hướng dẫn thể thao, sau đó chúc Uyển Tú làm ăn phát đạt.
Uyển Tú mỉm cười tiễn họ về, sau đó nhìn Ngôn Nghiên và Từ Duệ vẫn đang tham quan tiệm sách, nói với họ: “Đáng lẽ tớ nên mời hai người ăn tối. Nhưng tiệm sách mới mở cửa ngày đầu tiên nên thực sự không có cách nào đóng cửa hàng sớm để cùng các cậu đi ăn, vì vậy đành đợi lần sau rồi.”
Ngôn Nghiên và Từ Duệ đều hiểu rõ, dù sao đã là bà chủ thì không thể quá tùy ý, nên họ nói đùa Uyển Tú vẫn nợ họ một bữa lớn, sau đó khoác tay nhau cùng ra về.
Nhìn khách hàng ra vào trong hiệu sách, trong lòng Uyển Tú rất vui mừng. Ngày đầu số lượng khách đã đông như vậy, sau này không phải lo lắng về thành tích. Nhưng cũng không thể thư giãn, bởi vì không phải mỗi ngày số lượng khách đều giống như hôm nay, nên cô đã nghĩ đến điều đó và dự định tổ chức một sự kiện nhỏ để thu hút nhiều khách hàng hơn.
Nhoáng một cái đã đến buổi trưa, Uyển Tú duỗi lưng, thấy cửa hàng không còn khách nên treo biển tạm thời nghỉ ngơi ngoài cửa, sau đó cô nằm xuống ghế xếp ở quầy thu ngân và nhắm mắt lại.
Một lúc sau, cô tỉnh dậy vì đói, gọi đồ ăn ngoài và bắt đầu ăn từ từ.
Ăn được một nửa, cô nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, cô ngoái đầu ra nhìn thì thấy ngoài cửa là một cô gái với mái tóc dài tới eo, khuôn mặt thanh tú.
Cô liền đặt đũa xuống rồi bước ra mở cửa, cô gái gấp gáp hỏi: “Thật ngại quá, tôi biết cô đang nghỉ ngơi nhưng hiện tại tôi cần tìm gấp một cuốn sách, có thể bán nó cho tôi không?”
Vốn dĩ Uyển Tú muốn sau khi ăn xong sẽ chợp mắt một chút, nhưng cô gái trước mặt trông rất vội vàng, vì vậy cô hỏi: “Mời vào, cần tìm gì tôi sẽ tìm giúp bạn?”
Cô gái mới thả lỏng một chút và nói cho cô biết cô ấy cần gì, Uyển Tú theo cách phân loại của mình đã nhanh chóng tìm thấy cuốn sách cô ấy cần: một cuốn sách tài liệu thanh nhạc.
Cô gái nhanh chóng trả tiền và cảm ơn không ngừng.
Uyển Tú gói sách đưa cho cô ấy: “Giúp được bạn là tốt rồi, đi thong thả.”
Cô gái nhận lấy cuốn sách từ tay cô, cất vào giỏ xách cẩn thận và nói: “Tôi sẽ giới thiệu một người bạn làm khách quen, cảm ơn rất nhiều.”
Uyển Tú xấu hổ nói: “Không sao, đây là việc tôi nên làm, rất cảm ơn sự ủng hộ của bạn.”
Cô gái gật đầu với cô, sau đó quay người rời đi, đóng cửa nhẹ nhàng. Truyện Nữ Cường
Khi cánh cửa mở ra đóng vào, mùi hương của cô gái từ từ bay vào mũi Uyển Tú, ừm, đó là hương thơm tao nhã của hoa nhài.
Xảy ra một việc vui vẻ như vậy, Uyển Tú càng có động lực hơn, cô dỡ bỏ biển nghỉ ngơi và tiếp tục chào đón những khách hàng tiếp theo.