Lời quát mắng chị tư Lý mau thu dọn bát đũa của bà Điêu nuốt về, quay đầu nói với vẻ mặt ôn hòa: “Tiểu Lục, con muốn nói gì? Từ từ nói, chúng ta đều đang nghe đây.”
Đám người cậu cả Lý ngấm ngầm trao đổi ánh mắt: Nguy hiểm! Em gái/ cô út lại sắp giở trò rồi!
Ánh đèn mờ ảo hắt lên gương mặt tròn lại nghiêm túc của Lý Thanh Lê, đôi mắt của cô liếc nhìn mọi người một lượt từ trái sang phải, nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Cha, mẹ, các anh, các chị, cháu trai, cháu gái, nhà chúng ta cần thay đổi!”
“Cái gì?” Đám người cậu cả Lý đồng thành kêu, chẳng hiểu chuyện gì cả.
“Thay đổi cái gì? Không phải nhà mình đang rất tốt hay sao? Không nói cái khác nhưng nhìn toàn bộ đội sản xuất này có mấy người lớn lên béo hơn em gái chúng ta? Điều này chứng minh cái gì, chứng minh cuộc sống của nhà mình tốt!” Cậu tư Lý mang bộ dáng lười biếng không cho là đúng, hơn nữa còn nói với vẻ hơi tự hào.
Tuy rằng là sự thật nhưng Lý Thanh Lê nghe vào lại thấy rất khó chịu.
Chữ xuyên trên trán của cậu cả Lý lại xuất hiện: “Em gái, có phải lại nghe đám thanh niên trí thức đó nói gì rồi phải không? Xem ra việc vẫn không đủ nặng, nhàn rỗi!”
Trương Mỹ Quyên ngồi đối diện xùy một tiếng: “Ngược lại em cảm thấy nhà mình cần phải thay đổi, ví dụ như vấn đề làm việc, vấn đề nấu cơm, làm việc nhà, vấn đề ăn cơm…”
Lời phía sau bị bà Điêu liếc mắt chặn lại.
Nhưng trong phòng khách ồn ào, mỗi người một lời, rõ ràng không để tâm đến lời của Lý Thanh Lê.
“Câm miệng hết đi!” Lý Thanh Lê vỗ một cái xuống bàn, vẻ mặt nặng nề: “Có lời cũng phải đợi em nói cho xong đã chứ!”
Dưới sự ảnh hưởng từ ánh mắt hung dữ của bà Điêu và tính cách ồn ào ngang ngược của Lý Thanh Lê, đám người nhà họ Lý đều ngậm miệng lại, trong đầu mang theo suy nghĩ khác nhau cùng nhìn về phía cô xem cô có thể nói ra điều gì.
Trước ánh mắt của bao người, chỉ thấy Lý Thanh Lê không biết móc từ đâu ra một tờ giấy, cô kê sát bên đèn dầu, cẩn thận nhận rõ một lúc, sau đó ánh mắt vượt qua bà Điêu rơi lên người ông Lý: “Đầu tiên là cha… cha, việc quan trọng nhất của cha là ngủ ít một chút, nghĩ nhiều hơn đi, con cũng nghe người nói ngủ quá nhiều không tốt cho đầu óc. Còn nữa, chuyện trong nhà cha cũng nên quản lý, sau này mẹ gặp chuyện còn có thể tìm cha xin ý kiến, còn nữa cha chính là chủ của gia đình chúng ta, con và các anh còn phải trông cậy vào cha đấy!”
Trong tiểu thuyết, ông Lý ỷ lại vào bà Lý hơn bốn mươi năm, chuyện trong nhà một mực mặc kệ, sau này bà Điêu hơn sáu mươi tuổi đã đi, ông Lý cơ thể cường tráng không có người đáng tin cậy, làm việc không có chủ ý, cũng sống không hòa hợp với con trai con dâu, lúc tuổi già sống rất đáng lo.
Ông Lý vui tươi hớn hở, hỏi trong sự lâng lâng: “Bà nó, bà nói xem có phải tôi nên nghe tiểu Lục không, ngủ ít quản nhiều việc?”
Bà Điêu giơ tay nhéo eo ông Lý: “Lão già chết tiệt, ông tỉnh đã rồi lại nói sau đi nhé! Trời sập xuống vẫn còn muốn ngủ cũng không biết là ai đâu?”
Lý Thanh Lê liếc mắt nhìn tay bà Điêu, sau đó lắc đầu thở dài: “Mẹ, mẹ chỉ cần làm hai việc thôi, không đánh người không mắng người, tranh thủ làm một bà lão hòa ái dễ gần, có được không?”
Trong tiểu thuyết, bà Điêu cứ hở tí là chửi con trai, chửi xong con trai lại đến chửi con dâu, chửi xong con dâu chuyển qua chửi cháu trai cháu gái, ngày nào cũng tuần hoàn như vậy không biết mệt, giá trị thù hận kéo đến đầy ắp. Hiển nhiên cuối cùng là con trai lục đục, con dâu chán ghét, cháu trai cháu gái coi thường, sau này khi cãi nhau với người ta đột nhiên trúng gió, chưa được bao lâu thì đi.
Đôi mắt của bà Điêu trừng thật to: “Cái gì? Không được đánh còn không được chửi nữa á? Với mấy thằng anh vô dụng của con, mấy đứa chị dâu cẩu thả và đám cháu trai cháu gái một ngày không đánh là làm loạn, hai ngày không đánh cả nhà tan nát này sao? Tiểu Lục, con nghĩ mẹ có muốn quản không, những người trong đại đội đó nói chuyện cũng khó nghe, nhưng con nhìn cái bộ dạng có triển vọng của cha con, anh em chị dâu con đi, mẹ còn không quản thì nhà này chưa được mấy ngày đã bị đám vô dụng này ăn sạch rồi! Mẹ khổ quá!”
Nói xong còn vỗ đùi gào lên.
Lý Thanh Lê còn chưa nói gì, cậu cả Lý đã chạy tới trước mặt bà Điêu, hốc mắt ướt nhòe: “Mẹ ơi, anh em bọn con là từ trong bụng mẹ bò ra, ba đứa em dâu cũng là người hiểu chuyện, mẹ muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi, mấy anh em bọn con tuyệt đối không oán giận một câu nào cả! Về phần mấy đứa nhỏ, mẹ cứ thoải mái đánh, mẹ cũng là vì muốn tốt cho bọn nó mà thôi, dưới gậy ra hiếu tử, không đánh không nên thân!”