Anh tư Lý vừa đánh là cảm giác tới, vừa đánh người vừa chửi rủa, còn chửi rất có cảm giác tiết tấu.
“Cho mày quấn riết, em gái tao này! Mày đúng là, thằng súc sinh! Đúng là thiếu dạy dỗ! Thiếu dạy dỗ! Xem lần sau mày còn dám không? Còn dám không hả?”
Lý Thanh Lê khoanh tay ở một bên xem trò.
“Anh tư, bên mặt phải của hắn đánh thêm vài cái nữa đi! Ôi, đúng, như thế mới đúng chứ!
“Cứ đánh vào mặt anh ta, nhìn bộ dáng mặt người dạ thú của anh ta là thấy ghét rồi!”
“Nhanh chuẩn độc! Quá đẹp!”
“Một quyền này có hơi mất tiêu chuẩn, không đủ lực!”
Vương Húc Đông bị đánh thành đầu heo: Hai anh em này thật đúng là ma quỷ!
Lý Thanh Lê nhìn một lúc cũng thấy ngán rồi, bàn tay đặt bên miệng ngáp một cái, nhẹ nhàng bảo: “Anh tư, đừng khiến mình mệt, chúng ta đi thôi.”
Lúc này anh tư Lý mới dừng tay, thở hổn hển vài hơi, vung tay hô “biến” một tiếng rồi nhanh chóng đuổi theo bước chân của Lý Thanh Lê.
Hai anh em vừa đi vừa nói chuyện, chẳng ai liếc mắt lại nhìn Vương Húc Đông vô cùng thê thảm như con cá muối.
“Em gái, trận đánh này em xem có thoải mái không hả? Có cảm giác hả giận không?” Anh tư Lý hằm hè, lúc này một đôi mắt cá chết lóe lên tia sáng hưng phấn, cười khà khà.
Lý Thanh Lê mang vẻ mặt tươi cười: “Sảng khoái! Hôm nay anh tư thật sự đã thay em trút được cục tức rồi đó!”
“Ai kêu tiểu tử đó tự mình sáp tới, chặn ngay họng súng! Đáng đời!”
Lý Thanh Lê liếc xéo: “Nhưng mà anh tư, anh có thể nói cho em biết tại sao anh lại xuất hiện ở đó không?”
Anh tư Lý biểu diễn cái gì gọi là nụ cười từ từ biến mất một cách rất sống động.
Anh tư Lý liếc mắt nhìn Lý Thanh Lê với vẻ nơm nớp lo sợ, sợ em gái mình lại sắp lải nhải không ngừng một đống đạo lý, đương nhiên anh ta biết lén lười là không tốt nhưng anh ta không thể không chế được mình!
Thế nhưng Lý Thanh Lê lại ngoài ý muốn không nói thêm gì cả, trước khi đi chỉ liếc mắt nhìn anh ta vài lần một cách không rõ ý tứ.
Anh tư Lý còn tưởng mình đã thoát được một kiếp, trở về làm việc còn ngâm nga giai điệu nhỏ.
Thẳng đến buổi trưa về nhà ăn cơm, anh tư Lý xới một bát cơm to đầy ụ cho mình, khi ngồi xuống chuẩn bị gắp thức ăn vừa không để ý cái đã bị Lý Thanh Lê cướp cả đũa lẫn bát cơm.
Anh tư Lý ngây người: “Em gái, em làm gì thế? Bụng anh tư đói muốn xỉu rồi, đừng làm loạn nữa!” Anh ta duỗi tay định lấy bát cơm về.
Lý Thanh Lê xoay người không đưa cho anh ta, đáp một cách đúng lý hợp tình: “Buổi sáng anh tư lén lười nên buổi trưa không cho ăn cơm!”
Anh tư Lý đứng bật dậy, tức đến bật cười: “Ai cho em quyền lực khấu trừ cơm của anh! Con nhãi ranh, em đừng có quá đáng!”
Chị tư Lý cũng không vui, không hề nể mặt nói: “Em gái, đây là anh em!”
Anh cả Lý ôn tồn khuyên Lý Thanh Lê: “Em gái, đừng gây sự với anh tư của em.”
Lý Thanh Lê không hề bị lay chuyển chút nào: “Ai gây sự? Em rất nghiêm túc, hôm nay em không cho anh ấy ăn cơm đấy! Một tên đại lừa đảo như anh tư ngày trước mới đảm bảo sau này sẽ không để em đói, nhưng chưa kiên trì được hai ngày đã chạy đi lén lười rồi, đồ nói không giữ lời! Không cho lừa đảo ăn cơm!”
Anh hai Lý gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, vừa nhai nuốt vừa nhồm nhoàm nói: “Em gái, gần đây em sao thế? Sao đột nhiên lại thích quản việc như vậy? Em thích quản việc như vậy dứt khoát tìm một người gả nhanh một chút là được, lúc đó em thích quản sao thì quản như thế!”
Bà Điêu lập tức không vui, liếc mắt nhìn qua: “Sao, em gái mày ở nhà chọc vào mắt mày sao? Hay là ngày mai ném tao và cha mày, hai lão bất tử này cùng ngoài cửa đi, vậy ngày tháng của bọn bây sẽ thoải mái hơn đấy!”
Anh hai Lý lập tức khô héo, cười khà khà giả ngu: “Mẹ, mẹ nói gì vậy trời? Nhà mình thiếu ai cũng được nhưng không thể thiếu cha mẹ được! Mấy anh em bọn con còn chưa cho mẹ và cha con từ từ hưởng phúc đâu! Em gái chúng ta cũng không được, em gái chúng ta chính là tim thịt của cha mẹ, vừa rồi là con lỡ mồm, đáng đánh!”
Bà Điêu thu lại bản mặt mẹ kế: “Thế này còn được!”