Buổi tối ầm ĩ một trận, sáng hôm sau cả gia đình nhà họ Lý cùng mang đôi mắt thâm quầng, cả nhà chỉ có ông Lý là vô cùng có tinh thần, nếu không phải bà Điêu nhắc tới thì ông ta hoàn toàn không biết gì về chuyện tối qua.
Đối với chuyện này, năm anh em nhà họ Lý đều đã quen rồi, bọn họ thậm chí còn cảm thấy lỡ như ngày nào đó trong nhà có trộm, nếu như tên trộm này bị bộ dáng ngủ say không tỉnh lại của cha bọn họ dọa sợ, vậy cha bọn họ cuối cùng cũng làm ra chút cống hiến cho gia đình rồi.
Lúc ăn bữa sáng, vợ chồng cậu hai Lý lại hỏi tối qua Lý Nhị Nha đổi chỗ ngủ có ngủ ngon hay không? Lại gắp thức ăn vào bát cơm cho cô bé trông khá là ân cần, nhưng lại dọa sợ Lý Nhị Nha, cô bé vô cùng bối rối và luống cuống.
Chị hai Lý còn phá lệ nói đợi gặt vội trồng vội xong sẽ đi tới hợp tác xã tiêu thụ mua vải may quần áo mới cho Nhị Nha.
Lý Thanh Lê ngoảnh mặt làm thinh mặc kệ bọn họ, dù sao lâu ngày mới thấy lòng người, là thật thì không thể giả được, đã giả thì không thể là thật!
Vì hơn phân nửa ruộng nước ở đại đội đã cắm mạ nên hôm nay Lý Thanh Lê được Lý Thành Năng phân công đi xuống ruộng cắm mạ, một đợt cắm này đã hết một buổi sáng, cho dù Lý Thanh Lê mới mười chín tuổi nhưng eo cũng chịu không nổi, cả người giống như bột nhão trong lò hấp, nước trên người đều bốc hơi khô, chỉ còn lại trái tim vỡ nát…
Cắm mạ được một lúc, cô đứng thẳng eo lên, lần lượt nhấc hai chân bước ra khỏi mặt nước, nhìn thấy trên ống quần quả nhiên có châu chấu mới dùng mạ trong tay quệt một cái, đang ghét bỏ thì các xã viên cắm mạ xung quanh đột nhiên lần lượt dừng động tác, đầu đều hướng về phía cây hướng dương, đồng loạt nhìn lên đường lớn ở phía đông, vẻ mặt nghiêm túc còn mang theo vẻ sợ hãi.
“Người trong huyện tới rồi!”
“Không phải chứ? Trong huyện phái người tới đại đội chúng ta làm gì? Gần đây đội sản xuất chúng ta cũng không có ai gây sự mà?”
“Ôi… nhỏ tiếng chút, bọn họ tới hiển nhiên có lý của bọn họ!”
“Không biết lần này lại là ai gặp xui xẻo đây!”
Đợi đám người vào thôn, những xã viên khác đều không còn suy nghĩ làm việc gì nữa, người nào cũng dồn dập nhìn về phía cổng thôn ở mặt đông, đại đội trưởng Lý Thành Năng gọi cán bộ đại đội cùng nhau vội vàng chạy tới chạy lui.
Thấy đại đội trưởng không ở đây, các xã viên dứt khoát không cắm mạ nữa, hoặc là sáp lại với nhau bàn luận, hoặc là lộ ra vẻ lo lắng, hoặc là ngồi trên bờ ruộng nghỉ ngơi…
Lý Thanh Lê lại vẫn luôn đứng đó, duy trì tầm nhìn về phía cổng thôn, ra sức gãi đầu.
Hình như cô đã từng thấy cảnh này trong tiểu thuyết rồi, nhưng bây giờ ngay cả cốt truyện còn chưa bắt đầu cho nên phần quen thuộc này tới từ đâu vậy?
Mọi người nghển cổ trông ngóng chờ đợi, đại khái khoảng sau một tiếng đám người đó bắt hai người đàn ông rời khỏi thôn, vừa xô vừa đẩy vừa chửi vừa mắng kêu hai người đó đi nhanh một chút, đợi đám người đi lại gần, vừa nhìn đã thấy hai người bị trói vậy mà lại là trí thức Vương Húc Đông và Từ Tự Cường!
Lần trước Vương Húc Đông bị cậu tư Lý đánh cho mặt mũi sưng vù, sau đó cũng không còn động tĩnh gì nữa, đành miễn cưỡng nuốt trái đắng này xuống, nghỉ ngơi một đợt vết thương trên mặt mới tốt lên, không ngờ hôm nay lại bị đánh thành đầu heo ngay cả đi đường cũng không vững.
Anh ta xui xẻo thì Từ Tự Cường cũng thế, vốn lớn lên cao lớn lại đen nhẻm, tai còn là tai gây họa, bây giờ lại thêm mặt mũi bị đánh thành đầu heo, đi trên đường không khác gì heo đen thành tinh, biến thành Trư Bát Giới trong tộc.
Lý Thanh Lê vốn còn ngồi trên bờ ruộng nghĩ chuyện thì chị cả Lý đi qua nói với cô Vương Húc Đông bị bắt rồi, lúc này cô mới lấy lại bình tĩnh, nâng tầm mắt nhìn về phía đường lớn, ai ngờ vừa liếc mắt cái đã đối diện với ánh mắt của Vương Húc Đông.
Lý Thanh Lê sững sờ sau đó trừng mắt nhìn anh ta với vẻ dữ tợn, tiếp đó lại dời tầm mắt nhìn Từ Tự Cường ở bên cạnh anh ta, trong lòng nghi ngờ.
Dựa theo sự phát triển của tiểu thuyết thì Vương Húc Đông và Từ Tự Cường sẽ sống yên ổn ở đội sản xuất, Vương Húc Đông còn đăng ký kết hôn với cô thẳng đến sau này trí thức lần lượt về thành, nhưng sao tiểu thuyết còn chưa bắt đầu đã bị bắt đi rồi?