Lý Thanh Lê không hề nghĩ ngợi mà gật đầu đồng ý: “Được được, tiền em cũng không lấy, cứ coi như tặng anh đi.”
Cái này cũng giống như tham quan cổ đại nhận hối lộ làm việc, nếu như tham quan không cầm được lợi ích hay đồ tốt gì, cô chắc hẳn sẽ nghi ngờ có phải đối phương thật sự làm việc cho mình hay không, đặt lên người Phó Bạch cũng cùng lý đó, anh nhận đồ rồi cô cũng yên tâm hơn.
Rời khỏi bờ sông, đi một đoạn đường đột nhiên Lý Thanh Lê ngộ ra, ngay từ đầu Phó Bạch đã không muốn báo cáo mẹ cô rồi thì phải? Anh lúc thì đòi lợi ích, lúc thì muốn câu trả lời khiến anh hài lòng, cái này không phải giống y như đúc với lần trước mình đòi thù lao hay sao?
Lý Thanh Lê chợt hiểu ra, hóa ra Phó Bạch là tên lòng dạ hẹp hòi! Chẳng trách Vương húc Đông và Từ Tự Cường đắc tội với anh đều có kết cục thảm như vậy!
Bà Điêu vốn đã gấp đến mức túa mồ hôi, dứt khoát cầm quạt hương bồ canh ở cổng sân đợi Lý Thanh Lê, lúc này thấy cô ngâm nga bài [Nước sông trong veo] về nhà, trong lòng mới thả lỏng, chỉ cảm thấy bài hát này còn dễ nghe hơn cả hoàng oanh hót.
Bà Điêu chạy bước nhỏ tới đón, vội vàng hỏi: “Tiểu Lục, Tiểu Lục? Làm xong chuyện rồi sao?”
Bên miệng Lý Thanh Lê hiện ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, vỗ ngực đáp: “Đương nhiên rồi ạ! Mẹ cứ yên tâm nuốt vào bụng đi!”
“Ôi chao, Tiểu Lục của mẹ thật lợi hại! Chỉ một lúc như vậy đã làm xong chuyện rồi! Mẹ thật sự không thương con uổng phí” Bà Điêu ôm Lý Thanh Lê, cười đến híp cả mắt.
Lý Thanh Lê duỗi tay ém mái tóc bù xù của bà Điêu xuống, vừa khoác tay bà ta đi vào sân vừa làm nũng: “Mẹ, vừa rồi con nói chuyện với Phó Bạch một lúc giờ miệng cũng khô cả rồi, bụng cũng dẹp lép nữa…”
“Được được, trong nhà còn ít đậu xanh, bây giờ kêu chị cả con sao lên buổi chiều đi làm mang theo nước đậu xanh uống!”
“Mẹ tốt nhất!”
Buổi trưa cả gia đình ăn cơm, bà Điêu lại khen Lý Thanh Lê một hồi khiến đám người nhà họ Lý nghe mà chẳng hiểu gì cả.
Cậu hai Lý hỏi: “Mẹ, mẹ khen đến bây giờ con vẫn chưa nghe hiểu rốt cuộc em gái đã làm được chuyện tốt gì?”
Bà Điêu trừng mắt nhìn anh ta: “Tụi bây không cần biết rốt cuộc nó đã làm chuyện gì, tụi bây chỉ cần biết em gái tụi bây có năng lực lại hiếu thuận, lợi hại hơn bốn thằng làm anh như tụi bây là được!”
Bốn anh em nhà họ Lý: Nằm không cũng có thể trúng đạn!
Lý Thanh Lê bưng bát ô tô ăn đến phùng mang trợn má, cực giống con sóc nhỏ nhồi đầy miệng mình.
Đang ăn đột nhiên trong đầu cô nghĩ đến gì đó!
Ngay lúc đang ăn cơm này, đột nhiên Lý Thanh Lê nghĩ đến kết cục của Lưu Ngọc Hân trong tiểu thuyết!
Trong tiểu thuyết Lưu Ngọc Hân cũng không lên đại học Công Nông Binh, cô ta nhường suất cho Lương Lỗi, nhưng Lương Lỗi lên đại học đã viết thư chia tay cô ta, khi ấy suất của giáo viên cho cô ta lại bị Hoàng Quảng Linh giành mất, cô ta chịu đả kích gấp đôi, nhất thời nghĩ không thông lại đi nhảy sông tự tử!
Trước đây từ đầu đến cuối Lý Thanh Lê không nhớ ra được đoạn tình tiết này là vì trong tiểu thuyết chỉ viết vẻn vẹn có vài câu, cô có thể nhớ được đoạn tình tiết này vẫn là vì hôm nay trong huyện phái người tới bắt Vương Húc Đông và Từ Tự Cường, cô cứ cảm thấy mình đã nhìn thấy miêu tả cảnh tượng tương tự như thế ở trong tiểu thuyết rồi.
Bây giờ cô mới biết vốn dĩ trong tiểu thuyết sau khi Lưu Ngọc Hân chết bên trên cũng phái không ít người tới đại đội của bọn họ điều tra tình hình, dù sao người chết cũng là một thanh niên trí thức.
Tối hôm qua Lưu Ngọc Hân vì giành cơ hội đi học cho Nhị Nha đã oán trách chị hai Lý của cô như vậy, điều quan trọng nhất là còn khen cô một cách thật lòng thật dạ như thế, ấn tượng của cô về người này vẫn rất không tồi. Lại nghĩ đến cô và Lưu Ngọc Hân thật sự có chút cùng cảnh ngộ mà thông cảm cho nhau, dù sao hai người đều gặp phải loại đàn ông cặn bã chết tiệt, trong tiểu thuyết đều không sống được đến ba mươi tuổi đã hương tiêu ngọc vẫn.
Chính vì loại đàn ông cặn bã như Vương Húc Đông đó gây họa đã thành công gợi lên sự chán ghét của Lý Thanh Lê đối với đám đàn ông cặn bã, cô quyết định chuyện này cô phải quản thôi, tuyệt đối không thể để loại khốn nạn như Lương Lỗi được như ý muốn!
Trung Quốc là nhà của ta, diệt trừ đàn ông cặn bã cho mọi nhà! Bạn không quản, tôi không quản vậy đến khi nào đàn ông cặn bã mới có thể chết hết? Bạn một đao, tôi một đao, cỏ trên mộ của đám đàn ông cặn bã cao đến mười trượng!
Diệt trừ cặn bã diệt trừ súc sinh, mọi người đều có trách nhiệm!