Từ nhỏ Lý Thanh Lê đã hưởng thụ sự đãi ngộ mẹ mình chỉ nấu đồ ăn cho một mình cô thôi, nên đã sớm quen rồi, cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn cho nên chỉ gật mạnh đầu, phất tay: “Vậy mẹ từ từ làm nhé, con đi làm việc đây!”
“Đi đi đi đi, nhớ làm việc đừng quá thành thật, mệt thì nghỉ ngơi, anh họ ba của con không dám trừ công điểm của con đâu!” Giọng nói của bà Điêu truyền đi rất xa.
Vì nhớ thương trong nhà còn có một bữa ăn ngon đang đợi mình, buổi chiều Lý Thanh Lê làm việc vô cùng có sức, ngay cả cắm mạ cũng đẹp hơn bình thường, nụ cười trên mặt cũng không biến mất.
Lý Thanh Lê cắm mạ, tốc độ dưới tay nhanh chóng, ngoài miệng còn ngâm nga bài “Đêm trên thảo nguyên” nghe được ở chỗ thanh niên trí thức.
“... Đợi đến khi ngàn dặm tuyết tan chảy, đến khi trên thảo nguyên đưa tới gió xuân, Kokdala thay đổi dáng hình, cô gái sẽ tới cùng với tiếng đàn của tôi...”
“Cô út, cô hát hay thật đó!”
Lý Thanh Lê quay đầu chỉ thấy Lý Tam Nha đang nhe răng cười ngốc với cô, đôi mắt híp thành một đường kẻ.
“Tam Nha, buổi chiều không đi học sao?”
Lý Tam Nha bĩu môi: “Cô út, cô Lưu đi vào huyện kiểm tra sức khỏe rồi, buổi sáng cháu cắm mạ bên cạnh cô còn nói chuyện với cô cơ mà!”
Lý Thanh Lê dùng sức nhớ lại, cuối cùng lắc đầu: “Buổi sáng dậy chỉ là cơ thể của cô, linh hồn cô còn nằm trên giường, buổi sáng cháu chỉ nói chuyện với một cơ thể không có linh hồn đương nhiên cô không nhớ được rồi.”
Lý Tam Nha tò mò nhìn cô út của mình: “Cô út, mọi người đều có một cái miệng nhưng tại sao cô lại biết ăn nói như thế?”
Lý Thanh Lê mím môi nhìn cô bé: “Lý Tam Nha, có lời đừng nói vòng vo, con nhãi ranh ma nhà cháu lại muốn làm gì?”
Lý Tam Nha nhìn trái nhìn phải thấy không có người, hơi ngại ngùng một chút rồi mới nhỏ giọng nói: “Cô út, cô và trí thức Phó đó... cháu đã nhìn thấy rồi?”
Lý Thanh Lê chẳng hiểu gì cả: “Nhìn thấy cái gì?”
“Thì nhìn thấy các cô ôm nhau...”
Lý Thanh Lê cầm mạ đứng thẳng lưng lên, quay người nhìn cô bé với vẻ khó hiểu: “Cho nên?”
Vẻ mặt của Lý Tam Nha thay đổi vô cùng nhanh, cô bé chớp đôi mắt, trong nháy mắt đã đổi thành vẻ vô cùng đáng thương, đáp: “Cô út... phòng tây đó của cha mẹ cháu mùa hè vừa nóng vừa bí, còn cả anh cả, chị cả, Lục Bảo toàn giành chỗ của cháu thôi, buổi tối cháu ngủ cũng không ngon. Cô út tốt như vậy có thể nhận cháu vài đêm được không? Thật sự chỉ vài đêm thôi, cháu không có lòng tham, lừa cô là chó!”
Lý Thanh Lê híp đôi mắt lại với vẻ nguy hiểm: “Tam Nha, đã một thời gian không nếm đòn hiểm của cô út cho nên cháu ngứa da phải không?”
Đột nhiên Lý Tam Nha nhớ đến bộ dáng bị đánh tróc da tróc thịt đó của Lý Nhị Bảo, theo bản năng cả người ngửa về sau, nuốt nước miếng, cười gượng bảo: “Không, không ạ...”
Ánh mắt nguy hiểm của Lý Thanh Lê không ngừng đảo quanh gương mặt của Lý Tam Nha, nhìn đến mức lông tơ sau lưng Lý Tam Nha đều dựng hết cả lên thì đột nhiên cô lại nở nụ cười.
“Nhưng nếu cháu có thể giúp cô làm hai chuyện vậy cô cũng không phải không thể đồng ý với cháu!”
Đứa cháu gái thứ ba này của cô cho dù là trong tiểu thuyết hay là hiện tại đều là quỷ tinh ranh, trí tuệ cảm xúc áp đảo chín đứa cháu trai cháu gái khác của cô, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng cũng thông minh hơn một cô út như cô gấp mấy lần.
Đôi mắt của Lý Tam Nha tỏa sáng, nhưng cô bé vẫn không lập tức đồng ý, mà hỏi với vẻ cẩn thận: “Cô út, tuổi cháu còn nhỏ có vài chuyện chưa chắc đã làm tốt được, hay là cô nói với cháu trước là hai chuyện gì, có được không?”
Lý Thanh Lê nhếch khóe môi cười, liếc mắt nhìn phía trước: “Chuyện đầu tiên, chính là cắm toàn bộ phần mạ hiện tại thay cô.”
Mấy ngày này cắm mạ, mười chín năm trước cô đã từng cố gắng như vậy chưa? Bây giờ cô mệt đến mức chỉ hận không thể trực tiếp nằm luôn trong ruộng nước. Nhưng cứ cố tình lời đã nói như bát nước hắt đi, cô vẫn không tiện nhàn hạ.
Nhưng lén lười một cách quan minh chính đại không được, còn tìm người giúp vẫn được chứ hả?
Lý Tam Nha nhìn phía trước, một đống mạ còn lại đại khái còn thừa lại một phần ba chưa cắm, với tốc độ của mình chỉ chừng một tiếng là có thể cắm xong, vì thế cô bé gật đầu đồng ý, giòn tan đáp: “Cô út, cái này cháu có thể làm được.”