Lý Thanh Lê gật đầu với vẻ hài lòng: “Chuyện thứ hai, có một người đàn ông, anh ta ích kỷ bạc tình, nịnh bợt có tâm cơ, trong lòng thích một cô gái nhưng lại vì gia đình đối phương không quá được nên giả bộ không thích, sau lại quay đầu thể hiện sự theo đuổi với một cô gái có điều kiện tốt khác, giở lời đường mật, giả bộ như thể rất thích cô ta nhưng thật ra chỉ là lợi dụng cô ta! Cháu nói xem, cô dùng cách gì mới có thể vạch trần bộ mặt thật của tên cặn bã này, khiến cô gái bị lừa đó ý thức được mình đã bị lừa?”
Lý Tam Nha chớp mắt, Lý Thanh Lê chớp mắt, hai cô cháu mắt to trừng mắt to.
Lý Tam Nha dè dặt nhìn cô vài cái: “Cô út, người đó.... cô nhìn trúng người đàn ông đó sao?”
Trên trán Lý Thanh Lê nổi gân xanh, nghiến răng: “Lý, Tam, Nha, cháu có thể tùy tiện sỉ nhục mấy người đàn ông đó nhưng tuyệt đối không thể sỉ nhục khẩu vị của cô!”
“Vậy cô là bạn rất thân với hai cô gái đó sao?”
“Không thân lắm.”
Lý Tam Nha càng nghi ngờ hơn: “Cô út, vậy tại sao cô phải tốn sức giúp người không liên quan?”
Lý Thanh Lê động não một chút, cuối cùng vừa lấy lại bình tĩnh, ánh mắt đã không đúng: “Lý Tam Nha, cháu có ý gì? Hóa ra cô út của cháu không thể có hứng thú, nổi lòng tốt làm một đồng chí tốt bụng một lần được sao?”
Lý Tam Nha rụt cổ lại, nhỏ giọng thì thầm: “Chưa từng thấy nên hiếm lạ thôi...”
Lý Thanh Lê muốn nhồi máu cơ tim trong một giây: “Cháu không muốn làm thì cứ nói thẳng!”
Quay đầu lại cắm mạ của mình.
Bản thân Lý Tam Nha nghĩ ngợi một lúc, sau đó giẫm trong vũng bùn, vô cùng vui vẻ lội qua: “Cô út, cháu nghĩ ra cách rồi!”
Lý Thanh Lê quay đầu: “Cách gì?”
Lý Tam Nha cười khà khà: “Cô út, cháu còn nhìn thấy các cô bắt được một con rắn to, cháu cũng muốn ăn thịt rắn...”
Lý Thanh Lê: “....”
Mẹ! Bị bắt thóp rồi!
Sau khi buổi tối tắm xong, Lý Thanh Lê phe phẩy quạt hương bồ ngồi trước bàn, thở dài với bát canh rắn chỉ còn lại một phần ba, vốn dĩ nên là một bát đầy ắp, chia cho cha mẹ một bát chắc hẳn vẫn miễn cưỡng còn đủ cho cô ăn. Nhưng bây giờ thì sao, tặng cho Phó Bạch một bát, Tam Nha cũng đòi một bát, cũng không thể để Nhị Nha trơ mắt nhìn cô và Tam Nha ăn cho nên cũng chia cho cô bé một bát, chia đến cuối cùng chỉ còn lại một phần ba.
Lý Thanh Lê vừa uống canh vừa rưng rưng nước mắt nhìn trăng trên trời, trong lòng hối hận điên cuồng, nếu như cô không muốn làm một người tốt, nếu như cô vẫn là một cực phẩm đó như xưa vậy cô sẽ không đến mức ngay cả một con rắn nguyên vẹn ở mảnh ruộng cũng không thể ăn được!
Trong phòng tây, Lý Đại Nha nằm trên giường vẫn luôn không thấy bóng dáng của Lý Tam Nha đâu, lại nghĩ đến em gái mình đi làm trở về bộ dáng như nhặt được tiền, trong lòng nổi lên nghi ngờ, loẹt quẹt đôi giày chạy ra khỏi phòng.
Hiểu em gái không ai bằng chị, cô bé không tới nơi khác mà nơi đầu tiên chạy đến chính là đứng bên ngoài phòng đông của Lý Thanh Lê một lúc, đợi cô bé nghe thấy giọng nói chuyện nhỏ nhặt của Lý Nhị Nha và Lý Tam Nha, khi ấy cô bé cũng không ngồi yên được nữa, to gan tiến lên đẩy cửa phòng đông.
Cửa phòng Lý Thanh Lê không cài then, Lý Đại Nha vừa đẩy là vào, vừa mới mở cửa một mùi thơm của canh thịt đã phả tới, sau đó cô bé nhờ ánh đèn dầu đang cháy duy nhất trong cả nhà họ Lý này nhìn thấy Lý Nhị Nha và Lý Tam Nha đang ngồi khoanh chân song song trên chiếu, trong tay hai người đều bưng một bát canh thịt, ăn đến miệng bóng ánh dầu.
Lý Đại Nha chỉ tay vào Lý Nhị Nha và Lý Tam Nha, vẻ mặt đó giống như bắt gian ngay tại giường: “Á à! Hai đứa các em lén lút ăn mảnh trong phòng!”
Đôi mắt của Lý Nhị Nha và Lý Tam Nha đồng loạt nhìn Lý Thanh Lê đang ngồi trước cửa sổ.
Lý Thanh Lê bình tĩnh nuốt canh xuống mới liếc mắt nhìn cô bé với vẻ điềm tĩnh, thản nhiên đáp: “Rắn là cô bắt được, cô cho ai ăn và không cho ai ăn, cháu có ý kiến sao?”
Lý Đại Nha tức đến đỏ mắt, mím môi đáp với vẻ không cam lòng: “Nhị Nha và Tam Nha đều có, cháu cũng phải có!”
Lý Thanh Lê bưng cái nồi đất lên, một hơi uống hết một chút canh còn thừa lại vào bụng, lại quay miệng nồi về phía Lý Đại Nha, nói một cách vô cùng đê tiện: “Chà, uống hết rồi, không còn nữa.”