Lý Đại Nha gấp đến mức tiến gần thêm hai bước nữa nhìn bát của Lý Nhị Nha và Lý Tam Nha, bên trong cũng không còn gì, chỉ còn lại một ít xương vụn, tâm thái của Lý Đại Nha sụp đổ trong nháy mắt, điên cuồng giậm chân, khóc lóc lại thêm chỉ trích Lý Thanh Lê một trận: “Cô út, cô thiên vị! Tại sao Nhị Nha và Tam Nha đều có, còn cháu lại không có!”
Lý Thanh Lê nhìn cô bé với vẻ khinh thường: “Bản thân cô không có mà ăn, còn chia cho cháu một bát? Nghĩ gì thế? Nơi này không có chuyện của cháu, trong mơ đến thịt Đường Tăng cũng có!”
Lý Đại Nha vung cái bím tóc, nhìn Lý Nhị Nha và Lý Tam Nha yên lặng như chim cút, rồi lại nhìn Lý Thanh Lê đang xoa bụng, càng nhìn càng tức, gân cổ lên hét: “Các người bắt nạt cháu!”
Sau đó bắt đầu lau nước mắt, gào khóc bảo: “Lên cấp ba đã không có phần của cháu! Đi làm còn phải làm như Lý Đại Bảo! Về nhà nó không cần làm việc mà cháu còn phải nhóm lò cho heo cho gà ăn! Bây giờ Nhị Nha và Tam Nha đều có cái ăn mà cháu lại không có một miếng nào! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Không phải đều là con gái cả sao?”
Năm nay Lý Đại Nha cũng là lần đầu tiên tham gia trồng vội gặt vội từ đầu đến chân, tuy rằng cha mẹ cô bé thương cô bé nhưng ở loại chuyện hoa màu này lại không có chỗ bàn bạc, cô bé gần như bị coi thành sức lao động nửa trưởng thành như Lý Đại Bảo.
Lý Đại Bảo lớn hơn cô bé một tuổi còn là bé trai, làm gặt vội trồng vội cũng coi như miễn cưỡng được, nhưng cô bé là một bé gái, ngày nào cũng trời chưa sáng đã phải dậy, mặt trời xuống núi mới được tan làm, người phơi nắng đến đen đi, trên tay một đống vết chai, khi mệt nhất cô bé vừa gặt lúa vừa khóc.
Tối nay lại thêm chuyện lén ăn canh rắn, hơn nữa người được đối xử đặc biệt còn là em gái ruột Lý Tam Nha và Lý Nhị Nha có quan hệ gần gũi với cô bé khiến cô bé lập tức không thể chịu được.
Lý Đại Nha càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ khóc càng lớn tiếng.
Nhưng biết làm sao đây? Lý Thanh Lê vừa mới ăn hết canh rắn, tinh thần vô cùng tốt, không hề buồn ngủ một chút nào cả, vì thế cô dứt khoát một tay chống cằm xem cô bé làm loạn như xem diễn trò.
Lý Đại Nha ầm ĩ xong, khóc mệt rồi, cạn lời rồi, người cũng lả đi, lúc này Lý Thanh Lê mới buông cánh tay, bộ dáng hình như rất thất vọng, hỏi: “Thế là hết rồi hả?”
Ba chị em Lý Đại Nha: “?”
Thân là chức nghiệp cực phẩm được phía tác giả chứng nhận, Lý Thanh Lê xoa cằm, thành thật đưa ra kiến nghị: “Lý Đại Nha, lần sau có khóc thì phải khóc hào phóng hơn, điên loạn hơn một chút. Cháu vừa sợ khóc quá lớn tiếng bị người ngoài nghe được lại vừa không muốn quá xấu bị người nhìn thấy, còn không biết điều chỉnh ngũ quan cho tăng thêm lực cảm hóa cho lắm, kiêng dè quá nhiều, thế thì sao mà cháu khóc hay được hả? Cháu khóc không đủ hay thì ai đồng cảm với cháu?”
Lý Đại Nha nghẹn cứng họng.
“Tiếp theo chính là vốn từ vựng của cháu nghèo nàn quá, xin hỏi cháu thật sự đã từng học qua cấp hai rồi ấy hả? Sẽ không phải thời gian lên lớp cháu đều dùng để ngủ đấy chứ? Một câu nói, nói lần đầu là lời, nói lần hai là gió thoảng bên tai, nói lần ba chính là cái rắm! Cho nên vừa rồi ngoại trừ đoạn đầu tiên ra, những lời phía sau nghe vào tai cô đều là: Hức… hức… hức… hức…”
Sắc mặt của Lý Đại Nha đỏ bừng.
“Trở về kêu Nhị Nha dạy bù cho cháu, chỉ có từ vựng phong phú, có lý thì cháu mới có thể nói ra hoa được, dù không có lý người ta cũng bị cháu nói cho hoa mắt chóng mặt, không phân rõ đúng sai, như vậy cháu mới có thể chiếm được lời!”
Lúc trước cô chỉ có môn ngữ văn là chăm chỉ nhất vì tính thực dụng mạnh nhất, lúc cãi nhau chửi tay đôi với người ta cũng có thể dùng đến.
Lý Đại Nha dại ra.
Lý Thanh Lê đổi một tư thế thoải mái khác, ánh mắt có hơi chán ghét: “Điều quan trọng nhất là lần sau trước khi gây sự nhất định phải động não nhiều hơn, xem người đối diện là ai. Cháu xem cô út của cháu lớn hơn cháu năm tuổi, còn là một cô gái, lại còn khá chán ghét cháu, cháu có khóc thảm cỡ nào, da diết cỡ nào cũng vô dụng cả thôi, cô sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu. Huống chi một khóc hai náo ba đòi thắt cổ này cô còn nghề hơn cháu, nhìn một chiêu này của cháu, cô không những không đồng cảm với cháu mà cô thậm chí còn muốn đánh cháu.”
“Hay là… cháu để cô đánh vài cái đi? Cô nhịn cũng vất vả lắm đó.” Lý Thanh Lê lại thêm một câu.