Lý Nhị Nha và Lý Tam Nha che miệng đối phương hộ nhau, vì sợ nghe được hai chữ “quỷ vương” từ trong miệng đối phương.
Sau khi Lý Đại Nha dừng lại trong giây lát, dứt khoát ngồi bệt xuống đất, ngửa cổ lên khóc to: “Oa oa!”
Khóc phải gọi là khàn cả giọng, ma âm chói tai.
Lý Thanh Lê chỉ vào Lý Đại Nha, dạy dỗ Lý Nhị Nha và Lý Tam Nha với vẻ nhàn nhã thong thả: “Khóc như vậy mới miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, ít nhất có thể nghe ra được tình cảm chân thật.”
Lý Nhị Nha và Lý Tam Nha nhìn Lý Đại Nha với ánh mắt mang theo nước mắt nóng hổi: Chị cả thật đáng thương, thật nhỏ bé, thật vô lực, thật thảm!
Bà Điêu mặc áo sơ mi cũ không tay, tóc tai rối tung, tay cầm cái quạt hương bồ đẩy cửa tiến vào, vừa vào cửa đã nhìn thấy người khóc to là Lý Đại Nha, đôi mày lập tức nhướn lên: “Khóc cái gì mà khóc! Đêm hôm khuya khoắt, khóc tang à?”
Vợ chồng anh cả Lý nghe thấy tiếng động lại tới chậm một bước, thấy Lý Đại Nha ngồi trên đất khóc thành lệ nhân cũng vô cùng đau lòng, hai vợ chồng vội vàng kéo cô bé dậy, chị cả Lý lau mặt cho cô bé.
“Tam Nha, đây là sao?” Chị cả Lý hỏi Lý Tam Nha.
Gương mặt nhỏ của Lý Tam Nha khá đau khổ: “Chỉ… chỉ là tối nay con ngủ với cô út, cô út nấu canh rắn, con với chị hai được ăn ké một bát, chị cả không ăn được cho nên…”
Anh cả Lý thở dài bất đắc dĩ, chị cả Lý thì nhẹ giọng trách mắng: “Đại Nha, con mười lăm tuổi rồi, đã là một cô gái lớn rồi, không thể cứ hở tí là khóc lóc giở trò xấu được, có biết chưa hả? Truyền ra ngoài người ta sẽ nói con thế nào đây?”
Lý Đại Nha lại không nghe lời chị cả Lý, cô bé ngẩng phắt đầu lên, gân cổ khóc lóc kể lể: “Cái gì? Tối nay Tam Nha ngủ ở đây với cô út á? Vậy con cũng phải ngủ ở đây! Cô út, cô không thể thiên vị như vậy được, canh rắn đã cho hai đứa nó ăn, hai đứa nó còn có thể ngủ ở chỗ cô nữa, vậy cháu cũng muốn!”
Bà Điêu dùng ánh mắt đục khoét cô bé: “Cô là trưởng bối hay bây là trưởng bối? Sao lại nói chuyện với cô bây như thế! Thằng cả, vợ thằng cả, hai đứa mày có biết quản được con không, không biết thì tao quản giúp tụi mày?”
Chị cả Lý lén kéo áo Lý Đại Nha, nhưng Lý Đại Nha lại rất bướng, nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Lê không rời.
“Hì hì…” Lý Thanh Lê không nhịn được mà cười thật sự: “Cháu muốn ngủ ở chỗ cô? Cũng được, vậy ngày mai cháu giúp cô làm việc nửa ngày, buổi tối có thể ngủ ở chỗ cô. Tam Nha có thể ngủ ở đây cũng là vì buổi chiều đã giúp cô cắm mạ. Cô đối xử bình đẳng hết.”
Lý Thanh Lê thầm nghĩ, nếu là trước đây cô đã cầm chày gỗ đánh cháu một trận đòn rồi, cho cháu biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ! Cái gì gọi là chỉ cần cô út của cháu vui là được!
Nhưng bây giờ cô đã khác, cô bắt đầu… thuyết phục người bằng lý lẽ, dĩ hòa vi quý.
Xem! Cô đã tiến bộ rồi! Cô đã bước xuống một bậc từ trên đỉnh cao của cực phẩm, tuy rằng đây chỉ là một bước nhỏ của bản thân cô nhưng đã bắt đầu cải tạo rồi!
Lý Đại Nha nhìn Lý Tam Nha, Lý Tam Nha gật đầu như gà mổ thóc: “Em giúp cô út cắm mạ, cô ấy mới đồng ý cho em ngủ ở đây.”
Lý Đại Nha lập tức héo úa, cô bé muốn ngủ trong phòng cô út là để ngủ thoải mái hơn một chút, nhưng để ngủ được ở đây mà còn phải làm việc gấp đôi, còn mệt dữ hơn á, vậy không phải là đầu xuống đất, cật lên trời hay sao?
Bà Điêu thấy Lý Đại Nha im lặng, lại phe phẩy cái quạt hương bồ chế nhạo: “Cái thứ giá trá, tâm nhãn còn nhỏ hơn cái kim, người khác có gì cháu cũng đòi phải có cái đó, chỉ sợ thiệt một chút xíu thôi! Chỉ một bát canh rắn như vậy vẫn là cô út cháu tự mình bắt được, cha mẹ cháu không ăn, chú thím của cháu không ăn, anh chị em của cháu không ăn, cháu không ăn thì chết à? Hay là cháu còn cao quý hơn cha mẹ và anh em của cháu?”
Trong phòng đang náo nhiệt, thì phòng của anh tư Lý bên cạnh anh hai Lý đột nhiên truyền tới tiếng hô hoán vội vàng của chị tư Lý.
“Mẹ! Anh cả, chị cả! Thành Thụy nói đau bụng, đau đến mức lăn lộn trên giường rồi! Mọi người mau tới giúp anh ấy đi!”
Lần này, đám người Lý Thanh Lê cũng không ai còn tâm trạng quản Lý Đại Nha nữa, mọi người đều vội vàng tập trung trong phòng anh tư Lý, còn chưa chen vào trong đã nghe thấy tiếng rêи ɾỉ đau đớn khó nhịn của anh tư Lý.