Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Yêu Kiều

Ông già độc thân không thích nghe: “Còn có gì dễ thương lượng, không phải là các người cam đoan với tôi, nhỏ ngốc đó đã đồng ý kết hôn với tôi rồi sao?”

“Phần lớn tiền tích góp nhiều năm của tôi đã đưa cho các người, việc này không để yên đâu!”

Ông ta lại không dám cướp Bách Nguyệt ngay tại đây, sợ bị bắn, thế nhưng bắt nạt mẹ nuôi thì vẫn có thể.

Vốn dĩ gặp phải tình huống như thế, mọi người bình thường sẽ đi lên hỗ trợ.

Như thế nào đi nữa, mẹ nuôi còn đang lớn bụng đấy.

Thế nhưng mọi người cẩn thận cân nhắc, đây gọi là gì nhỉ?

Kẻ ác tự có kẻ ác trị!!!

Đáng đời, bọn họ!

Bách Nguyệt ở phía xa đang xem cuộc vui, cô vốn muốn gặp Hạ Nghị, lần đầu tiên gặp ông già độc thân này, không có cảm giác quá lớn.

Trong đầu Bách Nguyệt trống trơn, nghe thấy gã đàn ông độc thân kia vẫn luôn tìm mẹ nuôi mình dòi người.

Trong đầu cô bắt đầu suy nghĩ chuyện này nên làm sao mới vẹn toàn đôi bên.

Đầu óc lóe lên.

Bách Nguyệt mở miệng âm thanh chua chát: “Ông chú kia, trong nhà của chúng tôi rất nhiều con gái, tôi không muốn kết hôn ông, thế nhưng đứa em gái trong nhà chưa chắc không muốn gả cho ông ~”

Lỡ như có em gái đồng ý thì sao?

Ngược lại ông ta sẽ không cưỡng ép trói người đi, vậy ông ta có thể đi tìm các em gái hỏi ý kiến.

Em hai nghe nói như thế, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi vô cùng.



Cô ta thấy ông già độc thân đó phóng mắt đến trên người mình, ánh mắt vẩn đục \ đó làm cho cô ta buồn nôn muốn ói.

Đùa à, sao mình có thể lấy chồng chứ!!!

Người cô ta muốn gả ít nhất cũng phải giống như Hạ Nghị, lớn lên tuấn tú, trong nhà cũng chỉ có một mình, sau khi gả cho anh ở nhà không lo ăn uống.

Bách Nguyệt khó hiểu nghiêng đầu: “Em hai, em đồng ý gả cho ông ta sao?”

“Cha mẹ cũng đã chuẩn bị đồ kết hôn rồi, nếu như em nguyện ý, ngày hôm nay có thể đi theo người ta, dù sao cũng phải cho đối phương một câu trả lời chứ ~”

Sau khi Bách Nguyệt nói xong, lại lộ ra một nụ cười vô cùng xán lạn cho người ta.

Cô cực kỳ chân thành đưa ra ý kiến.

Em hai nhất định không muốn, cô ta nắm cánh tay mẹ nuôi một cái: “Mẹ, mẹ nhìn Bách Nguyệt kìa!”

Bách Nguyệt chớp mắt một lúc, hỏi ngược lại: “Em không muốn thì thôi, trưởng thôn rất dễ nói chuyện, không thể làm chuyện ép cưới ép gả được, những món đồ kết hôn trong nhà chuẩn bị phải ăn nhanh một chút, tránh cho hỏng.”

Mẹ nuôi tức giận ngồi dưới đất lăn lộn, hai tay đập đất, dáng vẻ chua ngoa đanh đá.

Nhưng lúc này đây trong đám người bỗng nhiên có người nở nụ cười, không chỉ một người cảm thấy chuyện này vô cùng khôi hài, tiếng cười bắt đầu lan ra.

Từ một người truyền đến một đám người.

Tất cả mọi người xem trò cười.

Bách Nguyệt trốn ở phía sau cây, nhìn thấy người cười đầu tiên chính là Hạ Nghị.

Một tay anh chống nạnh, dáng vẻ xem kịch.



Khi Bách Nguyệt nhìn về phía anh, Hạ Nghị cũng vừa hay nhìn sang, khóe miệng của anh nổi lên một ý cười, cả người vừa vô lại vừa đẹp trai, Bách Nguyệt nhìn mà tim đập thình thịch.

Kiếp trước cô và Hạ Nghị xem mắt, lần đầu tiên hai người gặp mặt, cô đã cảm thấy người này đẹp trai.

Nếu không phải Hạ Nghị đi lính quá sớm, cha mẹ không quản chuyện kết hôn của anh, phụ nữ muốn gả cho anh cũng không ít.

Bách Nguyệt thoải mái cười lại, sau đó cười chạy xa.

Cô không có ý định vẫn luôn ở lại chỗ này xem kịch, cô còn phải về nhà tưới mầm rau cho mình.

Tuy rằng còn chưa mọc ra, nhưng Bách Nguyệt rất coi trọng chúng.

Sau đó Hạ Nghị tìm được cô ở trong vườn rau, cô ngốc này sắp làm xong công việc rồi.

Hạ Nghị nhìn thấy dáng vẻ chăm chú của cô, hỏi cô: “Cô chưa nghĩ tới nếu thật sự bị ép gả thì làm sao bây giờ?”

Bách Nguyệt nghiêng đầu nhìn anh : “Em bỏ chạy đến nhà anh trai.”

Hạ Nghị nghĩ lệch hướng, đang thầm nghĩ cha mẹ nuôi của Bách Nguyệt sinh nhiều con gái như vậy, nào có anh trai để cô làm chỗ dựa chứ?

Nghĩ một lúc, khoảng thời gian trước không phải mình bảo cô gọi mình là anh sao?

Được rồi.

“Cô không sợ tôi đuổi cô ra ngoài à?”

Bách Nguyệt lộ ra nụ cười xán lạn: “Không sợ.”

Hạ Nghị nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, thầm nghĩ đúng là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, nếu là người bình thường hẳn là vì chuyện này sầu khổ chết rồi, chỉ có cô rất vui vẻ.

Đúng là trong lòng không có chuyện phiền lòng, nhìn trẻ trung đáng yêu hơn nhiều.
Nhấn Mở Bình Luận