Vừa lúc Tiết Ninh Ninh cũng ném mớ tiền ra, cứ như vậy, mấy tờ nhân dân tệ rơi sạch xuống đất.
“Đúng…… Thực xin lỗi.” Đôi tay Tiết Ninh Ninh run rẩy.
“Bây giờ cô nói xin lỗi có ích lợi gì không?” Khương Song Linh đi qua nhặt mấy thứ trên mặt đất lên: “Tôi sẽ đi tố cáo hai người.”
“Khương Song Linh, cầu xin cô, tôi sai rồi, đừng đi tố cáo chúng tôi mà……”
“Tiết Ninh Ninh, cô đọc sách nhiều quá đến ngu rồi. Chị ta có chút chứng cứ nào đâu, đi tố cáo kiểu gì? Là do chị ta tự mình không cẩn thận ngã vào giếng thôi, không liên quan tới chúng ta.”
“Chị ta đi nói cũng không ai thèm tin đâu!” Trong lòng Khương Hồng Bình thầm mắng Tiết Ninh Ninh, đúng là kẻ ngu ngốc không ai bằng.
Tiết Ninh Ninh bị cô ta dọa sợ, nước mắt vừa tuôn đã lập tức ngừng lại.
“Cô ấy không phải đọc sách đến mụ mị đầu óc, chỉ là trong lòng còn chút lương tâm thôi. Còn cô, Khương Hồng Bình, sự ác độc đã ăn sâu vào tim phổi cô rồi.”
“Cũng có thể vẫn còn một chút lương tâm, nhưng đến bây giờ thì hết sạch rồi?”
“Khương Hồng Bình, cô nói lớn tiếng hơn chút nữa đi, tốt nhất là gọi tất cả người trong thôn qua đây, thứ trên tay tôi…… không phải là chứng cứ sao?”
“Tiết Ninh Ninh, tôi sẽ vào trong huyện yêu cầu người ta huỷ bỏ danh sách sinh viên của cô. Cô là kẻ lòng dạ đen tối, cô đã cùng kẻ khác tham gia vào quá trình mưu hại mạng sống của người ta.”
Sắc mặt Tiết Ninh Ninh càng thêm trắng bệnh. Cô ta biết, nếu Khương Song Linh thật sự làm lớn chuyện này lên, tuy không chắc cô ta và Khương Hồng Bình bị gán tội mưu hại mạng người, nhưng khẳng định là danh sách sinh viên của cô ta sẽ không còn.
Năm đó cha của Khương Song Linh ngoại giao rất giỏi, ông ấy có quen khá nhiều người trong huyện, hơn nữa ông ấy còn ……
Lúc này, đối phương vẫn là người nhà quan quân!
Dù sao cô ta không thể làm mất danh sách sinh viên này. Nếu đối phương thật sự đi tố cáo, chắc chắn cô ta sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội được đi học đại học nữa, đã vậy, chuyện này còn có khả năng sẽ ảnh hưởng đến người trong nhà cô ta.
Nghĩ tới đây, Tiết Ninh Ninh vội vàng quỳ trên mặt đất, khóc rống cầu xin: “Khương Song Linh, tôi thật sự không muốn hại cô, tôi chỉ nhất thời bị quỷ ám thôi. Cầu xin cô, cô tha cho tôi đi. Nếu không tôi sẽ trả lại cho cô danh sách sinh viên lần này, tôi sẽ trả lại cho cô mà. Làm ơn đi, xin cô, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, được không……”
Thế nhưng làm sao Khương Song Linh có thể coi như không có chuyện gì xảy ra được?
Nếu tất cả chuyện này chưa từng xảy ra, cô đâu thể biến thành Khương Song Linh của thập niên 70?
Khương Song Linh nhìn Tiết Ninh Ninh, cô tin tưởng đúng là Tiết Ninh Ninh không muốn mưu hại Khương Song Linh, người chân chính muốn mạng của Khương Song Linh là……
Khương Hồng Bình.
Lúc ban đêm Khương Song Linh bị sốt cao, buổi tối còn mưa to một trận, trong phòng của bọn họ đã bị dột.
Nước mưa rớt trên người Khương Song Linh, nhưng cô vẫn sốt tới mê man, không biết chuyện gì hết.
Lúc này Khương Hồng Bình ngủ bên cạnh cô, còn lo cô bệnh quá nhẹ, cô ta cũng giả vờ không biết chuyện gì xảy ra.
“Tiết Ninh Ninh, tôi cho cô một sự lựa chọn, tôi không cần danh sách sinh viên của cô. Cô cứ tiếp tục đi học đại học như cô mong muốn đi, nhưng cô phải cho tôi 300 đồng tiền và phiếu thịt mười cân, mặt khác, tôi muốn tự cô nhảy vào nước giếng kia, một phút sau lại bò ra, cứ để thân thể ướt đẫm như vậy trở về nhà.”
“Thật ư?” Tiết Ninh Ninh ngây ngẩn cả người.
“Đúng vậy, là sự thật.” Khương Song Linh cười gật gật đầu.
Đừng thấy hiện giờ trên mặt cô còn nở nụ cười, kỳ thật trong homestay tùy thân của cô đang có sẵn một con dao phay và một thanh trường côn.